Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3607: Các ngươi muốn tiêu diệt ai?

Răng trong miệng Lăng Thiên Phong nhanh chóng bị gãy, người cũng đụng vào vách tường, ngã xuống dưới lầu, không rõ sống chết.
“Ngươi.” Lâm Lục Chi không nghĩ đến A Cửu lại dám ra tay, nhất thời kinh ngạc không thôi.
A Cửu thản nhiên nói: “Ta không phải thứ đồ hèn nhát mà là nói được làm được. Nếu ngươi muốn mời chúng ta làm việc, ngươi nên bỏ lòng kiêu ngạo của mình xuống, xuất ra thành ý. Nếu muốn sử dụng thủ đoạn người khác không nhận ra, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Cửu nha đầu, đừng nói nhiều với bọn họ nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu ngu ngốc mà nghe hiểu tiếng người, vậy thì không còn là ngu ngốc nữa.”
Lâm Lục Chi tức đến toàn thân phát run nhưng cuối cùng lại không dám nói câu nào.
Hạ Thiên và A Cửu rất nhanh rời đi.
Một lát sau, thức ăn trên bàn đều nguội hết.
Tống Vận Kỳ lúng túng nói: “Nếu không, ta gọi nhà bếp hâm nóng thức ăn lại?”
“Không cần đâu, ngươi muốn ăn thì tự mình ăn đi.” Lâm Lục Chi nộ khí chưa tiêu, nói một câu thì bỏ đi ngay.
Tống Vận Kỳ càng thêm lúng túng, ánh mắt nhìn nam nhân cao lớn kia.
Ma Cao Nhân ngồi xuống, oang oang nói: “Nhiều món ăn như vậy, không ăn thì lãng phí. Các huynh đệ, khai tiệc.”
“Ồ, Ma tiên sinh còn mang theo bằng hữu sao?” Tống Vận Kỳ đầu tiên sững sờ, sau đó vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, ngươi mau gọi huynh đệ của mình đến ăn đi.”
Ma Cao Nhân không nói gì, tiện tay quơ một bàn thức ăn vào trong miệng mình, ngay cả đĩa cũng nhai nát.
Không bao lâu sau, Tống Vận Kỳ nghe được âm thanh xột xoạt. Khi nhìn thấy một số bóng người, da đầu của ông không khỏi tê dại.
Chỉ thấy trên mặt đất, trần nhà, hốc tường đều xuất hiện rắn rết, bọ cạp, kiến rất nhanh bò lên trên bàn, thức ăn trong chén dĩa trong chớp mắt đều biến mất không thấy.
Tống Vận Kỳ bị dọa đến một hành động nhỏ cũng không dám, sợ đám tiểu khả ái đó cũng ăn luôn ông.
“Nhận được chiêu đãi, Ma mỗ vô cùng cảm kích.” Ma Cao Nhân ăn xong, chắp tay với Tống Vận Kỳ, sau đó nói: “Ta muốn thuận tiện hỏi một chút, Tề gia nằm ở hướng nào?”
“Ma tiên sinh, ngươi hỏi cái này để làm gì?” Tống Vận Kỳ mơ hồ đoán được suy nghĩ của Ma Cao Nhân nhưng lại không dám xác định.
Ma Cao Nhân cười hắc hắc, dùng tay lau khóe miệng, tiếp theo chùi vào áo Tống Vận Kỳ: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn tâm sự với Hạ Thiên. Mặc dù hắn không thừa nhận thân phận thành viên Thiên Nhân Hội của ta, nhưng ta cũng phải nhận Hội trưởng hắn chứ.”
“Tề gia nằm cách đây ba cây số, trên hồ sơn.” Tống Vận Kỳ đưa tay chỉ về một hướng.
Ma Cao Nhân hài lòng mỉm cười: “Việc này đừng nói cho Lâm tiểu thư biết, biết không?”
“Biết, lão hủ tuyệt không lắm miệng.” Tống Vận Kỳ gật đầu. Ông ta vốn không muốn lẫn vào bất kỳ ân oán gì. Nếu không phải vợ ông không có lý do chạy đến Tề gia gây chuyện, lại có Lâm Lục Chi tìm đến cửa, ông ngay cả bữa cơm này cũng chẳng muốn tổ chức.
“Rất tốt.” Ma Cao Nhân gật đầu, tiện tay vẫy lui đám tiểu khả ái đang gặm thức ăn trên bàn, còn mình thì bay lên không, nhảy qua từ cửa sổ.
Dưới lầu, Lăng Thiên Phong đang chờ ở một góc khác.
“Răng của ngươi sao rồi?” Ma Cao Nhân vui vẻ nhìn sang.
“Không sao, đã thay cái khác rồi.” Lăng Thiên Phong nhếch miệng cười, trong miệng toàn là màu vàng: “Bà nương Lâm Lục Chi đâu?”
“Đi.” Khóe miệng Ma Cao Nhân nhếch lên, có chút khinh thường nói: “Quả nhiên chẳng được việc gì cả, vẫn phải do chúng ta xuất mã.”
Lăng Thiên Phong cũng khịt mũi coi thường Lâm Lục Chi: “Bà nương kia nói thì lợi hại lắm, kết quả ngay trước mặt Hạ Thiên rắm cũng không dám thả. Con mẹ nó, đúng là lãng phí thời gian.”
“Ngươi cảm giác thân thủ của Cửu cô nương như thế nào?” Ma Cao Nhân cười hỏi: “Vừa rồi ngươi ăn một cước của nàng ta đấy.”
“Có chút khí lực nhưng không đáng để lo.” Lăng Thiên Phong lắc đầu: “Nàng ta không học qua thối pháp chính tông, có cách để đối phó.”
Nói xong, Ma Cao Nhân nói: “Thế Hạ Thiên thì sao? Ngươi có mò ra được ngọn nguồn của hắn không?”
“Hừ, nói là thần y, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.” Gương mặt Ma Cao Nhân hiện lên sự khinh thường: “Ta đã sớm hạ Vạn Độc Thực Tâm của Sái Độc Tông trong thức ăn, bọn họ không hề phát hiện, có thể thấy y thuật hơn phân nửa là thổi phồng.”
Lăng Thiên Phong cảm thấy yên tâm hơn một chút: “Vậy thì tốt rồi. Tuy nhiên, võ công của hắn cũng không thể xem thường, người bại trên tay hắn cũng không ít.”
“Yên tâm đi, ta đã có sắp xếp.” Ma Cao Nhân khoát tay: “Có người sẽ giúp chúng ta chế ngự Hạ Thiên. Mục đích của chúng ta rất đơn giản, bắt bọn họ, sau đó kéo thế lực sau lưng bọn họ ra, một mẻ hối gọn.”
“Đúng, bí cảnh Thiên Cung sắp mở ra, nhất định phải sử dụng thủ đoạn độc ác mới được.” Lăng Thiên Phong vô cùng tán đồng: “Thế lực Hạ Thiên không thể khinh thường. Bọn họ nhất định không phải một mình.”
Ma Cao Nhân nhếch miệng, mỉm cười nói: “Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là diệt bọn họ.”
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Các ngươi muốn tiêu diệt ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận