Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4060: Ta có nói bỏ qua cho ngươi sao?

“Cơ thể này không tệ, thể chất có chút đặc biệt, đủ cho ta dùng một khoảng thời gian.”
Vũ Lệnh Dao hít sâu mấy lần, đắm chìm trong sức sống trước nay chưa từng có. Nàng ta nói với Hạ Thiên: “Thật ra ta còn phải cảm ơn ngươi, bởi vì có ngươi…”
Bốp.
Hạ Thiên tát tới, tát Vũ Lệnh Dao ngã xuống đất: “Câm miệng cho ta, ta có nói buông tha cho ngươi sao?”
“Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?”
Bên trong ánh mắt màu trắng của Vũ Lệnh Dao hiện lên sự nghi ngờ: “Ta và ngươi không có thù hận gì không thể hóa giải. Cho dù có, vừa rồi ngươi cũng đã giết ta một lần, cần chi phải kết thù oán chứ.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm, đâm thẳng vào mi tâm của Vũ Lệnh Dao.
“Khoan đã.” Ánh mắt màu trắng của Vũ Lệnh Dao hiện lên sự kinh hoàng: “Giết ta đối với ngươi cũng không có chỗ tốt. Hơn nữa, không phải ngươi muốn qua sông sao? Bây giờ ta đưa các ngươi qua bờ bên kia, ngươi có thể tha cho ta một mạng hay không?”
Trả lời nàng ta vẫn là ngân châm đâm thẳng vào mi tâm.
“Quả thật khinh người quá đáng.” Lúc này, Vũ Lệnh Dao đã hoàn toàn nổi giận, rống to: “Ngươi cho rằng ta dễ khi dễ đúng không? Cho dù có liều mạng linh tiêu phách tán, ta cũng phải kéo các ngươi chôn cùng.”
Bỗng nhiên, nước trong sông như nước rơi vào chảo dầu, sôi lên ùng ục.
Vô số sát khí oán linh được đánh thức, nổi lên bốn phía, lướt đi như kiếm, khiến người ta nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Ánh mắt màu trắng của Vũ Lệnh Dao tràn ngập sự điên cuồng. Nàng ta gào lên: “Đến đi, ta biết ta nhất định phải chết, nhưng các ngươi cũng đừng hòng còn sống.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên nhẹ nhàng vỗ một cái, ngân châm đâm vào mi tâm của nàng ta, sâu không thấy gốc, sau đó ném nàng ta xuống sông như ném rác. Vũ Lệnh Dao vẫn chửi bới như cũ: “Các ngươi sẽ chết không yên lành. Ta không ngại nói cho các ngươi biết, ta nắm được một chút tin tức hữu dụng trong đầu nữ nhân này, thân phận của nàng ta không bình thường. Hồn phách của ta có mệnh bài tương liên, ta sẽ thay nàng ta gửi tin về, các ngươi cứ chờ xem. Ha ha ha ha!”
Oành.
Giọng nói vừa dứt, người một lần nữa sụp đổ, kích thích ngàn tầng sóng bạc.
Cùng lúc đó, toàn bộ con sông giống như con rắn bị thương, bắt đầu vặn vẹo.
Dần dần, chính giữa con sông xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Bất luận là sát khí oán linh hay là con thuyền nhỏ đang chở đám người Hạ Thiên, tất cả đều bị nước sông cuốn vào trong vòng xoáy kia.
“Làm sao bây giờ?” Nhiếp Tiểu Lý có chút bối rối: “Nơi này cách bờ vẫn còn xa, còn có thể trở về sao?”
Tô Vô Song cau chặt mày, nhìn hai bên bờ, tâm trạng trầm xuống.
Dù sao Phiếu Miểu Bộ cũng chỉ là thân pháp, cũng không phải đằng vân giá vũ, muốn bay được trên không trung phải cần mượn lực.
Bên trong bí cảnh như thế này, bình thường đều có linh áp không tầm thường. Phiếu Miểu Bộ cũng sẽ bị hạn chế.
Khoảng cách đến hai bên bờ đã vượt qua phạm vi Phiếu Miểu Bộ bay một lần duy nhất, huống chi xung quanh còn có không ít oán linh không ngừng rít gào, chỉ sợ vừa mới bay lên đã bị quấy rầy.
“Chàng có cách nào hay không?” Tô Vô Song quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười đáp: “Không có.”
“Thế mà chàng còn cười được.” Tô Vô Song trừng mắt với Hạ Thiên.
Hạ Thiên hời hợt nói: “Nếu đã không có cách, vậy thì không cần tìm. Đã có người mời chúng ta xuống xem một chút, vậy thì chúng ta xuống xem thôi.”
“Sao?” Tô Vô Song nghe được ý tại ngôn ngoại: “Ý của chàng là có người…”
“Xoạt!”
Lời còn chưa nói hết, nước sông bỗng nhiên thu lại, ngay cả con thuyền nhỏ của ba người Hạ Thiên cũng biến mất không thấy đâu.

Bên dưới con sông vẫn là một mảnh thiên địa thuần màu trắng.
Đây không phải màu trắng khắp nơi tuyết trắng.
Mà là màu trắng ôn nhuận, cấp độ rõ ràng, khiến cho người ta nhìn một chút đã phân biệt được sự khác nhau trong đó.
Mái vòm nơi này vỡ ra vô số lỗ thủng, tiếp theo có người liên tục rơi xuống từ lỗ thủng này.
Trong đó có Hạ Thiên, Tô Vô Song và Nhiếp Tiểu Lý, về phần con thuyền, nó đã bị nước sông phá hủy.
“Đây là nơi nào vậy?” Nhiếp Tiểu Lý kinh ngạc nhìn xung quanh.
Từ trước đến nay nàng chưa từng nhìn thấy màu trắng nhiều đến như thế. Nàng thậm chí có chút không phân rõ đây rốt cuộc có phải là màu trắng hay không.
Nhưng vì sao nàng lại nhìn ra được nhiều thứ trong không gian thuần màu trắng đến như vậy.
Tô Vô Song hơi cau mày, đã có một số suy đoán.
“Nơi này chính là điểm cuối cùng của Cực Tiên mộ, quan thất của Phù Diêu Tiên Tử.” Bên cạnh có người giải đáp vấn đề của Nhiếp Tiểu Lý.
Hạ Thiên nhìn thấy người này, liền cười nói: “A, ngươi cũng đến.”
“Đúng, ta đã đến. Ta vốn sinh ra từ nơi này mà, tại sao lại không đến chứ?” Ánh mắt cung chủ Thiên Cung có chút thâm thúy, yên lặng nhìn phía trước.
Đằng xa là một đài cao, nhìn qua cao khoảng trăm mét, dưới đài là một loạt bậc thang màu trắng sữa, mỗi bậc ít nhất cao năm mét.
Hai bên bậc thang điêu khắc hoa văn cực kỳ phức tạp, vừa nhìn giống chữ vừa nhìn giống phù chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận