Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3056: Ba phút đã đến

Tô Vô Song lạnh giọng nói: “Sống như vậy còn có ý nghĩa gì sao?”
“Có tiền thì sẽ có ý nghĩa.” Tiêu Nhất Phi cũng không muốn lãng phí thời gian, hắn ta quay sang nói với Jessica: “Mau tách hai người bọn họ ra rồi nhốt lại, nuôi thêm một khoảng thời gian nữa là có thể bán lấy tiền.”
Đáng tiếc, không có ai đáp lại lời hắn ta.
“Sao, Jessica?” Tiêu Nhất Phi nhìn về phía mỹ nữ cao gầy đang đứng, kết quả nơi đó không có một ai: “Người đâu? Đi đâu rồi, Jessica?”
“Đừng kêu nữa.” Hạ Thiên cười nói: “Người đã bị ngươi giết, nhanh như vậy mà ngươi đã quên rồi sao?”
Tiêu Nhất Phi kinh sợ không thôi, con mắt mở to: “Tại sao ngươi còn sống? Vậy vừa rồi người bị ta giết chẳng lẽ là…”
“Đừng chẳng lẽ gì nữa, vừa rồi ngươi giết chính là nữ nhân kia.” Tô Vô Song đáp.
“Không.” Tiêu Nhất Phi ôm đầu kêu lên.
Tô Vô Song cười lạnh: “Không nghĩ đến ngươi còn chút nhân tính, có thể rơi nước mắt cho trợ lý vừa chết của mình.”
“Ngươi biết cái gì?” Tiêu Nhất Phi giận dữ hét lên: “Ngươi có biết nữ nhân kia thiếu của ta bao nhiêu tiền không? Ngươi có biết hàng năm nàng ta có thể thay ta kiếm bao nhiêu tiền không? Hạ Thiên, ngươi hủy mất một công cụ kiếm tiền của ta. Nếu ngươi không bồi thường tập đoàn Thần Y cho ta, ta chắc chắn sẽ giết tất cả nữ nhân của ngươi, còn có gia tộc của bọn họ, một tên cũng không chừa lại.”
“Ngươi không có bản lãnh đó, cũng không có thời gian để làm.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ba phút đã đến.”
“Đến thì đã sao?” Tiêu Nhất Phi cười nhạo, chỉ vào Hạ Thiên rống to: “Ngươi có thể làm gì được ta?”
Hạ Thiên không tiếp tục nói nhảm nữa, hỏi thẳng: “Ngươi có phải là người của Thiên Cung hay không?”
“Cái gì Thiên Cung, ta chưa từng nghe qua…” Tiêu Nhất Phi vừa nghe Hạ Thiên hỏi, lập tức phủ nhận. Kết quả lời còn chưa nói hết, đầu óc của hắn ta không chịu sự khống chế của mình: “Ta không phải người của Thiên Cung, nhưng ta có hợp tác với Thiên Cung.”
“Vậy ngươi là tên ngu ngốc nào?” Hạ Thiên hỏi tiếp.
Tiêu Nhất Phi nhận ra mình bị kiểm soát, cố gắng kháng cự sức mạnh đang thao túng mình, đáng tiếc không hề có bất kỳ hiệu quả nào.
Vùng vẫy một giây, hắn ta vẫn phải thành thật trả lời: “Ta là một trong thập đại hộ pháp của Trường Sinh Thánh Điện, sáu năm trước được phái về nước để thu nạp tất cả thế lực ngầm.”
“Trường Sinh Thánh Điện?” Hạ Thiên cau mày. Hắn đã nghe qua tổ chức này. Chiêm Mộ Tư đã từng tham gia thí luyện Tiểu Tiên Giới chính là người của tổ chức này.
Tiêu Nhất Phi gật đầu, kính cẩn bổ sung: “Trường Sinh Thánh Điện là thế giới ngầm phương Tây, một tổ chức có truyền thừa lâu đời, nghe nói đã có mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm lịch sử. Bọn họ lấy trường sinh bất tử của nhân loại, giữ gìn bình ổn của trái đất làm tôn chỉ, thế lực phân bố toàn cầu. Tuy nhiên, thế lực trong nước không cách nào nhúng tay vào, bởi vì đã có thể lực khác ngăn cản.”
“Thế lực nào?” Hạ Thiên hỏi.
Tiêu Nhất Phi rất nhanh trả lời: “Ta cũng không biết rõ. Những người được phái đi trước đó đều chết một cách rất khó hiểu, hơn nữa còn không truyền tin tức trở về.”
“Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại dám phái người đến?” Tô Vô Song không khỏi đặt câu hỏi.
Tiêu Nhất Phi đáp: “Bởi vì thế lực đó giống như đã biến mất trong mấy chục năm gần đây, cho nên, bất luận Thiên Cung hay là Trường Sinh Thánh Điện đều muốn nhân cơ hội này khống chế trong nước.”
“Chẳng lẽ thế lực đó có liên quan đến ngươi?” Tô Vô Song kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Nếu không, tại sao nó lại tương xứng với thời gian sau khi ngươi xuống núi hoạt động?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không biết có thế lực gì cả, sau lưng ta cũng chẳng có thế lực nào.”
“Nguyệt sư tỷ không phải thế lực sau lưng ngươi sao?” Tô Vô Song nói.
“Thần tiên tỷ tỷ sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán đó đâu.” Hạ Thiên khẳng định, sau đó hỏi tiếp Tiêu Nhất Phi mấy vấn đề, nhưng cũng không thu được quá nhiều tin tức.
Sau khi Tiêu Nhất Phi trả lời xong, hắn ta hy vọng nhìn Hạ Thiên. Hắn ta đã biết rõ mình không phải đối thủ của Hạ Thiên, chỉ là trong lòng hy vọng Hạ Thiên có thể tha cho hắn ta một lần.
Hạ Thiên nói: “Được rồi, ngươi có thể đi chết rồi.”
“Ngươi không thể…” Tiêu Nhất Phi kinh ngạc không thôi, nghiến răng phát ra âm thanh.
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể chống lại sao?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta cho ngươi đi chết đã là nhân từ lắm rồi, cố mà trân quý đi.”
Ánh mắt Tiêu Nhất Phi hiện lên sự oán độc, bỗng dưng cắn nát đầu lưỡi: “Thế thì mọi người cùng nhau chết đi.”
Đầu lưỡi của hắn ta lập tức tràn ra máu tươi màu lam, sau đó phun ra.
Huyết vụ nhiễm phải không khí, trong nháy mắt bùng lên ánh sáng màu lam lóa mắt.
Dưới bầu trời đêm, một luồng ánh sáng màu lam phóng lên tận trời, lóe lên rồi biến mất.
Cao ốc đột nhiên biến mất, cũng giống như cao ốc hiệp hội thần y trước đó, chỉ còn lại một cái hố cực lớn.
“Chết rồi sao?” Cách đó không xa, Tô Vô Song hỏi.
Hạ Thiên gật đầu: “Chết rồi, đồ vật bên trong cũng tan thành mây khói.”
“Vậy thì tốt quá. Bọn họ không thể hại người được nữa.” Tô Vô Địch cũng cảm khái không thôi.
“Đi thôi.” Tô Vô Song vỗ đầu em trai, nói với Hạ Thiên: “Nơi này không nên ở lâu.”
Hạ Thiên ngược lại không để ý. Dù sao cũng có Thiên Đạo tổ đến giải quyết hậu quả.
Sau khi bọn họ rời đi, một lão giả râu tóc bạc trắng bước đến trước cái hố, yên lặng đứng thật lâu, cuối cùng thở dài, trực tiếp nhảy xuống cái hố sâu không thấy đáy đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận