Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3559: Ta cần phần thưởng

“Hình như có chuyện như vậy.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tuy nhiên, thuyết pháp quyết chiến sinh tử này sai rồi, hắn ta đang tìm cái chết thì có.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức nói: “Như vậy đi, ngươi đến đó phó ước. Ta dẫn Tiểu Lý đến biệt thự giữa sườn núi kiểm tra tình hình. Nếu không có việc gì, chúng ta sẽ đến đỉnh núi hò hét trợ uy cho ngươi.”
“Tiểu muội chân dài, ta không cần hò hét trợ uy.” Hạ Thiên cười giảo hoạt: “Ngược lại ta cần phần thưởng. Nếu ta thắng, nàng sẽ…”
“Thưởng cái đầu ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận lườm hắn một cái: “Điều này có liên quan gì đến ta. Muốn thưởng, ngươi tìm Tiểu Lý đi.”
Nhiếp Tiểu Lý vừa định há miệng nói cái gì đó, Ninh Nhụy Nhụy liền bịt miệng nàng lại: “Ngươi đừng dễ dàng thỏa hiệp. Nếu không, tên sắc lang đó sẽ ăn xong lau sạch ngươi đấy.”
“Này, tiểu muội chân dài nàng càng lúc càng muốn ăn đòn.” Hạ Thiên bất mãn nói.
“Vậy ngươi đánh ta sao?” Ninh Nhụy Nhụy hiểu rõ tính cách của Hạ Thiên, biết chắc chắn hắn sẽ không ép buộc nàng làm cái gì, vì thế nàng mới không sợ.
Bốp.
Nếu Ninh Nhụy Nhụy đã có nhu cầu, hắn sao có thể làm không vừa lòng nàng chứ. Hơn nữa, xúc cảm chỗ đó của Ninh Nhụy Nhụy càng ngày càng tốt.
Ninh Nhụy Nhụy ôm mông, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tên đại sắc lang ngươi, lại chiếm tiện nghi của ta.”
“Là nàng bảo ta đánh mà.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Cái đó mà gọi là đánh sao? Rõ ràng là sờ, là chấm mút.” Ninh Nhụy Nhụy bất mãn kháng nghị.
Hạ Thiên mỉm cười: “Không đả thương nàng được đâu, ta cố ý lưu lai lực mà.”
“Mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó kéo Nhiếp Tiểu Lý đi: “Tiểu Lý, chúng ta đi, ngàn vạn lần không thể để cho hắn chiếm tiện nghi được.”
Đi chưa được một lát, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên: “Đại sắc lang, ngươi… cẩn thận một chút.”
“Không có gì cần phải cẩn thận cả, chỉ là một tên ngu ngốc không có thực lực mà thôi.” Hạ Thiên vẫn hờ hững, không thèm để Nhiếp Côn Bằng vào mắt. Hắn lười biếng ngáp một cái, sau đó chậm rãi bước lên đỉnh núi.
….
Oành.
Nam nhân mặc kim y đánh một chưởng đánh bàn đá nặng mấy ngàn cân thành cặn bã.
Đứng trước mặt ông ta có hai ba người, ánh mắt lộ ra biểu hiện kinh ngạc.
Một người trong đó chính là Tứ bá gia của Nhiếp Tiểu Lý, cũng chính là đạo sĩ lôi thôi trong vườn trà.
Hai người khác mang theo mặt nạ, nhìn thân hình là biết còn trẻ, hơn nữa còn là một nam một nữ.
“Quả thật vô cùng nhục nhã.”
Nam nhân mặc kim y khoanh hai tay sau lưng, đi qua đi lại, miệng quát mắng không thôi: “Chỉ là phàm nhân, nhưng mà, nhưng mà… Khẩu khí này bổn tọa thật sự không cách nào nuốt xuống.”
“Đại nhân, nếu không, người hãy để cho đệ tử xuất mã, đánh chết phàm nhân kia.” Một nam nhân thanh niên bước ra khỏi hàng, vừa cười vừa nói.
Nam nhân mặc kim y nhìn hắn ta một cái, khinh thường nói: “Hạ Thiên, ngay cả bổn tọa còn phải tránh mũi nhọn, ngươi xuất mã thì có thể làm được gì?”
“Đệ tử tự có diệu kế. Giết người có đôi khi không cần mạnh hơn người khác.” Nam nhân thanh niên cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Chỉ cần thừa lúc hắn còn chưa sẵn sàng, ta lấy tính mệnh của hắn là được.”
“Được rồi.” Nam nhân mặc kim y khoát tay: “Ta và hắn không thù không oán, việc cấp bách bây giờ là luyện hóa linh mạch Hoàng Y. Mặc dù còn chưa đến một phần ba nhưng cũng đủ dùng rồi.”
Một thiếu nữ trẻ tuổi khác cười nói: “Không sai, chỉ cần kế hoạch chúng ta thành công, để đại ma chủ tái hiện thế gian. Đến lúc đó, đừng nói một Hạ Thiên, cho dù mười, một trăm, thậm hí ngàn vạn Hạ Thiên, chẳng qua chỉ là một con kiến, tiện tay là bóp chết.”
“Không sai, Tình Ma nói đúng.” Nam nhân mặc kim y gật đầu: “Bổn tọa cũng vì cố kỵ đại sự, mới tha cho tiểu tử kia một mạng. Cho nên, việc cấp bách bây giờ, hết thảy phải lấy đại cục làm trọng. Hạ Thiên người này, chỉ cần không chủ động trêu chọc, hắn sẽ không rảnh tìm chúng ta gây phiền phức.”
Lão đạo sĩ lôi thôi bỗng nhiên mỉm cười: “Nhậm Ngự Thiên, lá gan ngươi sao càng lúc càng nhỏ vậy? Thậm chí ngay cả một tên nhóc con cũng sợ.”
“Nhiếp Vân Mộng, ngươi câm miệng ngay cho bổn tọa. Nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng.” Nam nhân mặc kim y hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường: “Sở dĩ lưu ngươi một mạng là vì bổn tọa cần dùng đến Hám Thiên Hóa Dương Công của ngươi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, bổn tọa có thể giải quyết Cấm Hồn Tỏa trên người ngươi. Nếu không, ngươi đã sớm hài cốt không còn.”
“Đúng vậy, đa tạ Nhậm tọa chủ đã không giết.” Lão đạo sĩ lôi thôi tùy ý chắp tay, cười nói: “Ta xin được cảm ơn ở đây.”
Nam nhân mặc kim y đột nhiên hỏi: “Nhiếp Vân Mộng, bổn tọa có việc muốn hỏi ngươi.”
“Cứ hỏi, bần đạo khẳng định biết gì nói nấy.” Lão đạo sĩ lôi thôi cười nói.
“Năm đó, đám người các ngươi chui vào lòng đất trộm được đồ.” Ánh mắt nam nhân mặc kim y như đao, xuyên qua mặt nạ đâm vào tim lão đạo sĩ, ép ông ta có chút không thở nổi: “Rốt cuộc nó đang nằm trong tay ai?”
Lão đạo sĩ vô thức hỏi lại: “Là thứ gì?”
“Hạ Thiên là đồ đệ của Trương Minh Đà.” Nam nhân mặc kim y lạnh lùng nói: “Mới tí tuổi đầu đã lợi hại đến mức không giống con người, nhưng hắn lại là con người. Như vậy, bổn tọa có lý do hoài nghi vật mà năm đó các ngươi trộm đang nằm trong tay Trương Minh Đà, sau đó ông ta đã đưa cho đồ đệ của mình, có phải như vậy không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận