Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1904. Tiểu Hắc

“Lam tiên sinh, ta có thể mặc kệ chuyện giữa các ngươi, nhưng trước khi ngươi muốn động thủ thì ta đề nghị ngươi nên hỏi xem hắn tên là gì." Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng.
Hơi dừng một chút, Y Tiểu Âm nói tiếp: “Ta nghĩ tốt hơn hết là mình nên nói cho các ngươi biết hắn là ai, hắn tên là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Nếu như các ngươi chưa nghe nói tới hắn, vậy thì các ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn nếu như các ngươi đã nghe nói qua, vậy ta tin tưởng các ngươi cũng biết nên làm như thế nào."
Sở dĩ Y Tiểu Âm đi theo Hạ Thiên đến Kinh Thành, chủ yếu vẫn là sợ hắn làm càn ở đây, cho nên dù nàng không quá muốn quản chuyện kia, nhưng vẫn chủ động báo tên của Hạ Thiên.
“Xin lỗi, ta chưa từng nghe về cái tên Hạ Thiên đó!” Lam Thiên Thành cười lạnh một tiếng, “Tất nhiên, nếu Y Tiên tiểu thư mặc kệ chuyện này thì tốt nhất!"
Lam Thiên Thành quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, giọng điệu lạnh lùng: “Ta mặc kệ ngươi là Hạ Thiên hay Hạ Đông, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi lập tức xin lỗi ta......"
"Tên ngu ngốc nhà ngươi thật quá phiền phức!” Hạ Thiên cắt đứt lời của tên kia, “Muốn đánh nhau thì nhanh tay lên, ta đã nói ta lười nhúc nhích! Đáng tiếc ta không có bình rượu trong tay, nếu không thì ta đã lấy nó đập ngươi rồi."
Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ tới: "Hử, không đúng, vợ Y Y, cho ta mượn bình rượu một chút."
Bình rượu đúng là có một cái, chính là bình Whisky kia, nhưng có lẽ biết hắn sẽ dùng bình đập người, cho nên nàng cầm chắc trong tay không đưa.
Bên phía Y Tiểu Âm còn chưa đưa bình cho Hạ Thiên, thì Lam Thiên Thành đã không thể nhịn được nữa rống lên: "Tiến lên! Hai người các ngươi tới tát vào mặt tiểu tử này mấy cái cho ta!"
Đôi nam nữ kia nhìn nhau, tiếp đó đi tới gần Hạ Thiên, nhưng bọn hắn không có động thủ, mà nhìn Hạ Thiên, sau đó nam tử kia hỏi: “Anh thật là Hạ Thiên sao?"
Giọng của nam tử đấy có vẻ rất khách khí.
“A? Vợ Y Y, hình như hắn có nghe nói về ta nha." Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.
“Anh từ Giang Hải tới?” Nữ nhân bên cạnh cũng lên tiếng hỏi thăm, giọng điệu còn khách khí hơn.
“Hắn là Hạ Thiên, đến từ Giang Hải, hắn chính là Hạ Thiên mà các ngươi đã nghe nói." Y Tiểu Âm nhìn hai người kia, “Ta không biết hai người các ngươi đến từ nhà nào, nhưng tốt nhất là các ngươi nên khuyên nhủ vị Lam tiên sinh kia, bảo hắn nhanh chóng dẫn em trai mình rời khỏi quán bar."
“Cảm ơn Y Tiên tiểu thư, chúng ta biết phải làm sao rồi." Nữ nhân gật đầu một cái.
“Hai người các ngươi làm cái gì vậy?” Lam Thiên Thành có chút tức giận, “Ta bảo các ngươi động thủ, bộ không nghe thấy sao?"
“Xin lỗi, Lam tiên sinh, chúng ta không thể động thủ." Nam tử lên tiếng: “Hơn nữa chúng ta cũng không phải đối thủ của vị Hạ Thiên tiên sinh kia."
“Lam tiên sinh, anh vẫn nên nghe theo lời của Y Tiên tiểu thư đi." Nữ nhân đấy tiếp lời.
"Buồn cười, ta cho các ngươi nhiều tiền như vậy chính là để các ngươi làm việc cho ta, không phải để các ngươi dạy ta làm việc......" Lam Thiên Thành cực kỳ tức giận, nhưng hắn còn chưa nói xong thì một cái bình bay tới nện vào đầu hắn.
Đông!
Lam Thiên Thành ngã xuống.
Cuối cùng thì bình rượu Whisky trong tay Y Tiểu Âm vẫn bị Hạ Thiên lấy được, sau đó lập tức có đất dụng võ.
"Nè, hai người kia, ai dạy võ công cho các ngươi?” Hạ Thiên nhìn về phía đôi nam nữ, lười biếng hỏi.
“Hạ thần y, thầy của chúng ta họ Cố." Nữ nhân kia cung kính hồi đáp.
“Ừm, thì ra là mấy tên trong nhà Sương nha đầu." Hạ Thiên lập tức hiểu được, “Tốt, các ngươi đi đi."
"Vâng, Hạ thần y." Đôi nam nữ nhanh chóng rời đi, đương nhiên, khi đi thì bọn hắn còn thuận tiện mang theo hai anh em Lam Thiên Thành và Lam Minh Thành theo cùng.
Còn về những người khác trong quán bar, bây giờ vẻ mặt nhìn vào Hạ Thiên đều tương đối đặc sắc. Cuối cùng thì người này là ai, không những đánh chạy mấy người kia, ngay cả người mà Lam Thiên Thành mang tới cũng không dám ra tay với hắn?
Nhưng cái tên Hạ Thiên kia cũng không nổi tiếng ở Kinh Thành, ít nhất là bọn hắn chưa từng nghe nói tới.
“Chuyển sang nơi khác đi." Y Tiểu Âm nhìn hắn, nàng cảm thấy nơi đây không có cách nào chơi được nữa, suốt buổi tối nàng chỉ nhìn gia hỏa này đánh người.
“Vợ Y Y, chúng ta trở về khách sạn à?” Hạ Thiên lập tức hỏi.
“Không!” Y Tiểu Âm trừng mắt với Hạ Thiên, tiếp đó quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ cách đó không xa, “Tính tiền "
“Vâng, Y Tiên tiểu thư." Nhân viên phục vụ kia lập tức đưa đơn tới, “Hết thảy là 91 vạn 8500, ta có thể giảm giá cho ngài......"
“Được rồi, không cần giảm, đại ca ta tới tiệm ta uống rượu, làm gì cần phải tính tiền chứ?” Một giọng nói truyền đến, một người nhanh chóng đi tới trước mặt Hạ Thiên, "Đại ca à, ngươi đại giá quang lâm, tại sao lại không chịu nói một tiếng với ta hả?"
Đây là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, làn da hơi đen, mặc một bộ đồ màu trắng, bên cạnh hắn là mấy người vệ sĩ.
“Tiểu Hắc, đây là quán ngươi mở à?” Lần này, Hạ Thiên thật sự có chút ngạc nhiên.
Tiểu Hắc?
Nghe nói như thế, trong lòng không ít người đều cảm thấy rất cổ quái, ông chủ Bạch kia lại bị đối phương gọi là Tiểu Hắc? Mặc dù ông chủ Bạch rất đen, nhưng cũng không thể gọi như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận