Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1925. Thẩm Hàn

“A? Tiểu muội chân dài, nghe có vẻ không tệ, như vậy nàng có thể mặc bikini cho ta xem.” Cuối cùng hắn có một chút hứng thú, hắn định đi đến nơi đó.
Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp cho Hạ Thiên một cái liếc mắt, nhưng không phản đối, nếu không cái tên háo sắc chết tiệt nhất định sẽ đặt trước ở khách sạn, đến lúc đó nàng ở hay không ở lại thì nói sau.
“Vậy được thôi, nhường căn phòng kia của các ngươi cho ta đi.” Cuối cùng Hạ Thiên đồng ý.
“Quá tốt rồi, thần y, vậy anh đi theo ta.” Nam nhân đấy có chút hưng phấn: “Đúng rồi, thần y, ta tên là Thẩm Hạo, xưng hô với anh như thế nào?”
“Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên của đệ nhất thiên hạ.” Hắn lười biếng nói ra tên của mình: “Đây là vợ nhỏ của ta, Tiểu muội chân dài.”
“Này, ta có tên riêng!” Ninh Nhụy Nhụy có chút tức giận, sau đó nhìn Thẩm Hạo: “Ta là Ninh Nhụy Nhụy.”
“A, Ninh tiểu thư, thì ra là ngươi, ta luôn không dám nhận, đúng, đây là bạn gái của ta Lily, tiếng Trung của nàng không tốt lắm, còn đang học.” Rõ ràng Thẩm Hạo đã sớm nhận ra nàng.
Thẩm Hạo không nói thêm gì với Ninh Nhụy Nhụy, rõ ràng hắn có hứng thú với Hạ Thiên hơn, mà không lâu sau, hắn đã dẫn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đi tới phòng tổng thống hắn đặt trước, hắn vào xem một vòng sau đó, rất hài lòng, trên thực tế, cả Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy rất hài lòng, căn phòng kia, chính xác tốt hơn chỗ nàng và Thạch Thuần ở.
Thật ra các nàng cũng đặt phòng tổng thống, dù sao, nha đầu Thạch Thuần đó không thiếu tiền.
Thấy Hạ Thiên hài lòng, Thẩm Hạo lập tức tìm phục vụ, dọn dẹp lại bên trong căn phòng, mà hắn thì đặt căn phòng tương đối thông thường ngay ở tầng dưới, mà đợi cho đến khi làm xong tất cả, Thẩm Hạo không có rời đi, hắn nhìn Hạ Thiên, muốn nói cái gì, lại không dám mở miệng.
“Này, ngươi lấy căn phòng người ta, thì giúp người ta giải quyết chuyện của họ cho tốt, đối với ngươi mà nói cũng không khó.” Bây giờ, nàng mới mở miệng nói.
“Cái đó, Hạ thần y, thật ra ta muốn biết, căn bệnh thỉnh thoảng sẽ hôn mê của ta, anh có thể giúp ta chữa khỏi được không? Nếu không thì sẽ giống như hôm nay, ta đột nhiên hôn mê ở trong biển, quá nguy hiểm.” Thẩm Hạo đuổi sát theo mở miệng hỏi.
“Không có bệnh nào ta chữa không được, căn bệnh kia của ngươi cũng không phải bệnh nặng gì.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ồ, bây giờ tâm trạng của ta không tệ, cho nên, thuận tiện nói cho ngươi một việc, sở dĩ ngươi hôn mê, không phải vì sinh bệnh.”
“Không phải bị bệnh?” Sắc mặt của Thẩm Hạo thay đổi, “Hạ thần y, cái đó, đó là do nguyên nhân gì?”
“Ngươi vừa bị người ta đánh ngươi cũng không biết sao?” Hạ Thiên nhìn Thẩm Hạo, có chút buồn bực: “Ngươi đây là bị người ta đánh đến choáng?”
“Ta bị người ta đánh?” Thẩm Hạo mơ màng: “Cái đó, Hạ thần y, ta vừa mới bơi trong biển, sau đó đột nhiên hôn mê, ta nhớ trước khi ta hôn mê, bên cạnh không có người, lúc đó Lily đều cách ta có hơi xa.”
“Tóm lại ngươi là bị người ta đánh, ngươi muốn tin hay không tùy.” Hạ Thiên không có kiên nhẫn đi giải thích.
Điều đó khiến Thẩm Hạo có chút lúng túng, không phải hắn không muốn tin Hạ Thiên, nhưng vấn đề là, thật sự hắn không cảm thấy mình là bị người đánh bất tỉnh.
“Ngươi nói rõ hơn một chút không được sao?” Ninh Nhụy Nhụy liếc Hạ Thiên: “Hắn là bị đánh bất tỉnh như thế nào, bị đánh trúng ở chỗ nào, dùng cái gì đánh, những thứ kia không phải ngươi không biết!”
“Tiểu muội chân dài, hắn bị đánh đến choáng váng, đương nhiên là bị đánh ở đầu, đến nỗi dùng cái gì đánh, ừ, là một viên hạt nhựa plastic tròn nhỏ, rất nhỏ.” Hạ Thiên suy nghĩ nói.
“Chuyện kia, chẳng lẽ là đạn plastic?” Sắc mặt của nam nhân đấy biến hóa: “Có phải là có người ở trong nước nổ súng nhắm ta hay không? Có thể không đúng lắm, là loại súng hơi kia hay súng ngắn nhựa plastic?”
“Ồ, loại khả năng này có thể.” Hạ Thiên thuận miệng nói, chuyện kia hắn không thể xác định, dù sao đối với hắn mà nói, không cần súng ngắn nhựa plastic gì đó có thể trực tiếp ném ra một viên đạn plastic đánh chết người ta.
“Nếu thật sự là như vậy, đây chẳng phải có ý nghĩa, có người muốn giết ta?” Thẩm Hạo lẩm bẩm, sắc mặt hơi khó coi, ban đầu hắn tưởng mình chỉ sinh bệnh, đối với hắn mà nói, căn bệnh đó không phải là lần thứ nhất tái phát, cho nên không cảm thấy có gì, nhưng nếu như có người muốn ám sát hắn, hoàn toàn khác với chuyện đấy.
“Có người muốn giết ngươi cũng không có gì to tát, thường xuyên có người muốn giết ta này.” Dáng vẻ của Hạ Thiên chẳng hề để ý, sau đó lấy ra ngân châm, tiện tay châm mười mấy châm trên người Thẩm Hạo: “Tốt rồi, sau này ngươi sẽ thỉnh thoảng hôn mê, còn có vấn đề một ngày ngươi không thể ba lần, đều chữa cho ngươi, bây giờ ngươi có thể đi.”
Hắn trực tiếp bắt đầu đuổi người, rõ ràng hắn không có hứng thú nói chuyện phiếm với nam nhân kia ở chỗ này.
Thẩm Hạo ngẩn ngơ, hắn có chút không chắc chắn, bệnh của mình, thật sự cứ châm mấy châm như vậy là xong?
Mặc dù hắn tin Hạ Thiên là thần y, nhưng vẫn không quá xác định hắn có thể đạt đến loại trình độ thành thần đấy.
“Hạ thần y, thật sự rất cảm ơn anh, như vậy đi, bây giờ chúng ta sẽ không quấy rầy các ngươi, buổi tối ta và Lily xin mời anh với Ninh tiểu thư ăn cơm, anh xem có thời gian không?” Mặc dù Thẩm Hạo còn có chút mơ màng, nhưng hắn vẫn rất thức thời, biết Hạ Thiên đang đuổi người, cho nên vẫn chuẩn bị rời đi, đồng thời cũng mời hai người buổi tối cùng nhau ăn cơm.
“Không có vấn đề, chúng ta có thời gian.” Lúc này người tiếp lời tất nhiên là Ninh Nhụy Nhụy, nàng chỉ sợ tên lưu manh này cứ không muốn ra ngoài, cho nên lập tức đồng ý.
Mà tất nhiên nàng đáp ứng, thì hắn sẽ không nói cái gì, dù sao, bây giờ hắn là nam nhân tốt nghe lời vợ.
“Quá tốt rồi, vậy thì, Hạ thần y, Ninh tiểu thư, chúng ta đi đây, tối nay lại tới gặp các ngươi.” Thẩm Hạo mang theo cô bạn gái tóc vàng Lily đứng dậy rời khỏi.
Thẩm Hạo vừa mới tới cửa ra vào, kéo cửa ra, phát hiện ở cửa ra vào có một người đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
“A? Anh hai, ngươi chuẩn bị đi ra ngoài à? Vậy thì tốt quá, vừa vặn ta phải dùng gian phòng kia của ngươi.” Đây là một nam nhân trẻ tuổi, không xa lạ gì với Thẩm Hạo, vì đây chính là em trai ruột của hắn, Thẩm Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận