Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3256: Cải tạo mỹ nhân ngư

“Bối nha đầu, nàng đừng vội đáp lại.”
Hạ Thiên vỗ đầu Tô Bối Bối, sau đó châm một châm khiến mỹ nhân ngư bị hôn mê bất tỉnh. Hắn cười nói: “Đây chỉ là phản ứng cầu sinh ngẫu nhiên, cũng không phải nàng ta thật sự quen biết nàng.”
“Nàng ấy thật sự là mỹ nhân ngư sao?” Tô Bối Bối nhìn sinh vật thân người đuôi cá mới cứu, có chút khó mà tiếp nhận.
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Hạ Thiên chỉ nhìn một chút, sau đó lắc đầu: “Có lẽ trên thế giới này thật sự tồn tại mỹ nhân ngư nhưng nàng ấy không phải.”
Isabella cũng không khỏi hiếu kỳ, cười hỏi: “Làm sao có thể biết được?”
“Đuôi cá quá lớn.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Nhìn qua không phải đặc điểm sinh học của sinh vật sinh trưởng bình thường, xương cốt và kinh mạch của chân người vẫn còn, hiển nhiên là bị cưỡng ép ráp vào.”
“Ý của chàng là có người thí nghiệm, chế tạo ra mỹ nhân ngư?” Isabella khẽ cau mày, không thể liên tưởng được: “Chỉ là làm như vậy có mục đích gì?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Thế giới này xưa nay không thiếu những kẻ ngu ngốc có suy nghĩ hão huyền. Người bình thường không đoán được bọn họ muốn làm gì.”
“Nơi này cách Hawaii không xa, có phải…” Tô Bối Bối lập tức nghĩ đến một khả năng: “Chẳng lẽ những người kia lại chơi trò thí nghiệm không nhân đạo?”
Isabella mỉm cười nói: “Đừng nói như vậy, bọn họ chưa hề ngừng qua, chỉ là hiện tại không bị bại lộ mà thôi.”
Tô Bối Bối cẩn thận nói: “Chúng ta đừng nên đưa ra kết luận trước, cứ điều tra lại tình huống rồi nói sau.”
Một lát sau, mỹ nhân kia rốt cuộc cũng tỉnh lại, ánh mắt đã có thần thái, chỉ là vẫn mờ mịt nhìn đám người Hạ Thiên như cũ.
“Đây là nơi nào? Các ngươi là ai?” Mỹ nhân ngư trải qua một hai giây ngây người, sau đó hỏi.
Hạ Thiên cười nói: “Ừm, hai câu này nghe mới phù hợp hiện thực nè.”
“Ngươi có biết ngươi là ai không?” Isabella nhìn mỹ nhân ngư, chậm rãi hỏi.
“Ta là ai?” Mỹ nhân ngư quả nhiên rơi vào mê hoặc vô tận, xoa đầu kêu lên: “Ta không nhớ ta là ai. Ta rốt cuộc là ai vậy?”
Isabella đành phải quay sang nhìn Hạ Thiên cầu xin giúp đỡ: “Chồng, phải xem chàng rồi.”
“Việc nhỏ thôi.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Trong đầu nàng ta bị người ta thiết kế một cơ quan nho nhỏ. Nếu nàng ta cố ép mình nhớ lại, đoán chừng đầu sẽ bị nổ tung mà chết.”
Nói xong, hắn tùy ý châm cho nàng một châm, nhẹ nhàng vân vê một chút, sau đó, mũi kim khẽ run lên, một tinh thể bằng hạt gạo rơi ra.
“Thú vị thật, đúng là công nghệ cao.” Isabella nhìn thoáng qua, tiện tay thu lại khối tinh thể, một lần nữa nhìn mỹ nhân ngư: “Bây giờ ngươi đã nhớ ngươi là ai không?”
“Nhớ rồi.” Gương mặt mỹ nhân ngư vẫn còn chưa hoàn hồn, lại khóc: “Nhưng ta tình nguyện không nhớ đến.”
Tô Bối Bối nhìn mỹ nhân ngư khóc đến hoa lê đái vũ, không khỏi sinh lòng đồng tình: “Ngươi đừng khóc nữa, ngươi nên nói cho chúng ta biết rốt cuộc ngươi đã gặp chuyện gì, biết chừng đâu chúng ta có thể giúp ngươi thì sao?”
“Không, không, vô dụng thôi.” Mỹ nhân ngư không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt hiện lên sự sợ hãi: “Không ai có thể giúp ta, các ngươi cũng không giúp được ta.”
“Vậy ngươi ở đây nói lời vô dụng để làm gì?” Hạ Thiên phiền nhất là những lời nói không có dinh dưỡng như thế này: “Ngươi còn trốn làm gì nữa, cứ chết thẳng cẳng dưới đáy biển không phải tốt hơn sao?”
Tô Bối Bối trừng Hạ Thiên: “Ngươi đừng nhảy chồm lên hù người ta như thế.”
“Có việc thì nói, không có việc thì chúng ta sẽ thả ngươi về biển, ngươi muốn làm gì thì làm.” Isabella cũng chán những kẻ chậm chạp, lề mề. Nàng nói một cách dứt khoát, lười lãng phí thời gian.
Lúc này, mỹ nhân ngư đành phải đối mặt với vấn đề hiện tại: ‘Ta tên Khổng Thủy Hương, là người tinh đảo. Năm năm trước, ta cùng với bạn bè ngồi du thuyền đến Hawaii du lịch. Khi chúng ta gần đến nơi, mấy người bạn nói muốn liên hoan ăn mừng một chút. Ta cũng không suy nghĩ nhiều, liền tham gia ngay. Kết quả sau khi uống xong hát xong, ta liền bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình bị nhốt trong một cái bình. Ở đó có rất nhiều bình, bên trong mỗi bình đều có người.”
“Sau đó thì sao?” Tô Bối Bối chỉ cái đuôi của nàng, hỏi tiếp: “Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng như thế này?”
Khổng Thủy Hương ôm mặt, còn chưa tỉnh hồn: “Nơi đó hẳn là một phòng thí nghiệm. Hàng ngày đều có người vào tiêm cho chúng ta đủ các loại thuốc, trong thời gian đó có rất nhiều người bị hành hạ đến chết. Ta cũng không biết mình đã bị tiêm bao nhiêu loại thuốc nữa. Một năm trước, cơ thể của ta bắt đầu mọc ra vảy cá, hai chân cũng không ngừng thoái hóa, cuối cùng biến thành cái dạng này.”
“Phòng thí nghiệm kia ở đâu?” Tô Bối Bối thật sự không cam lòng. Từ trước đến nay, nàng ghét nhất chính là những tổ chức mất hết nhân tính như thế này.
Khổng Thủy Hương chỉ vào sóng biển cuồn cuộn: “Dưới đáy biển.” Nàng sợ hãi nói tiếp: “Bọn họ nhất định sẽ phái người đến bắt ta, đoán chừng rất nhanh sẽ tìm được ta ở đây. Mọi người nên trốn trước đi, ta sợ liên lụy đến mọi người.”
“Chuyện này thì ngươi đi yên tâm, ngươi không liên lụy được chúng ta đâu.” Tô Bối Bối khoát tay, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Hắn còn đang ngại mình bị nhàm chán kìa. Ngươi đang tìm việc vui cho hắn đấy, còn có thể giết thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận