Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2877: Đồng bọn của các ngươi đang ở đâu

Người chết chính là Lăng Thiên Sơn của Thái Sơn phái, cũng là ngực bị xuyên thủng, tim không còn. Là một cao thủ dùng kiếm, lại bị người ta một kiếm giết chết, tình trạng chết rất thê thảm, hoàn toàn không hợp với thái độ cuồng ngạo trước đó.
Những người còn lại đều tập trung trong phòng Lăng Thiên Sơn, vẻ mặt người nào cũng cảnh giác, ánh mắt hoài nghi nhìn những người còn lại.
“Ta và Hạ công tử, còn có Bạch tiểu thư vẫn luôn ở đại sảnh, có thể làm chứng cho nhau.” Cuối cùng, Tần Bảo Ngọc đã có lập trường để có thể chất vấn người khác: “Vừa rồi các ngươi ở đâu?”
Tiêu Diễm Diễm đáp trước: “Ta ở trong phòng. Khi ta nghe được âm thanh, vừa chạy ra cửa thì đụng phải cương thi.”
“Sao ngươi lại nói như thế?” Ngôn Tử Mặc hơi khó chịu nhưng cũng hiểu được ý của Tiêu Diễm Diễm. Thật ra, nói theo một cách khác, nàng đang làm chứng thay hắn ta.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về phía Trương Chí Thanh, chỉ có hắn ta là không có nhân chứng, lại còn đến trễ nhất.
“Dĩ nhiên là ở trong phòng mình rồi.” Trương Chí Thanh biết những người này suy nghĩ chuyện gì, không khỏi lạnh giọng nói: “Ngươi cũng đừng hỏi ai có thể chứng minh, ta chẳng cần bất kỳ ai chứng minh cho mình cả. Huống chi, các ngươi không phát hiện còn thiếu một người sao?”
Nghe xong, lúc này Tần Bảo Ngọc mới phát hiện ra, người ngoại quốc tên Chiêm Mộ Tư không có mặt: “Chẳng lẽ hắn ta là hung thủ?”
Oành!
Hoàng kim phù cung đột nhiên rung lắc dữ dội, sau đó ngã trái ngã phải.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Tần Bảo Ngọc biến sắc, kêu ầm lên: “Chẳng lẽ có người hủy đi phù cung sao?”
Trong lúc mọi người còn đang hoài nghi, bọn họ đột nhiên nhìn thấy người ngoại quốc Chiêm Mộ Tư đấm một quyền vào trần nhà phù cung.
“Ngươi đang làm gì thế?” Tần Bảo Ngọc nhảy lên, đưa tay ngăn lại Chiêm Mộ Tư: “Ngươi muốn phá hủy phù cung này sao?”
Chiêm Mộ Tư thuận thế thu tay lại, nhảy xuống đất, bất đắc dĩ nói: “Nếu có thể hủy, vậy thì tốt quá rồi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Trương Chí Thanh lạnh lùng hỏi.
Chiêm Mộ Tư đáp: “Vừa rồi có một bóng đen muốn đánh lén ta, cũng may mà ta lanh trí trốn thoát, sau đó ta đuổi theo hắn ta. Khi đuổi đến nơi này, hắn ta chui vào trần nhà rồi biến mất. Cho nên ta muốn tháo trần nhà xuống để xem hắn ta núp ở chỗ nào.”
“Người chứ không phải chuột, còn có thể chui vào trần nhà sao?” Tiêu Diễm Diễm có vẻ không tin.
Chiêm Mộ Tư giang hai tay, nhún vai: “Có tin hay không là tùy các ngươi. Dù sao ta cũng không có nói dối.”
“Chẳng lẽ ngươi không nghe được tiếng kêu thảm thiết vừa nãy sao?” Tần Bảo Ngọc hỏi dò.
“Dĩ nhiên là có nghe thấy.” Chiêm Mộ Tư khoát tay: “Nhưng ta bị người ta đánh lén, nào còn tâm trí quan tâm người khác.”
Hắn ta nói không sai, nhưng chuyện vừa rồi cũng chỉ có một phía Chiêm Mộ Tư nói, rốt cuộc có phải hay không thì còn phải chứng thực lại.
“Trước đó, các ngươi đã gặp qua một bóng đen, bây giờ đến phiên ngươi gặp bóng đen.” Tần Bảo Ngọc cau mày, có chút hoang mang: “Chẳng lẽ bên trong phù cung ngoại trừ chúng ta còn có người khác sao?”
“Nhất định là có.” Chiêm Mộ Tư chém đinh chặt sắt nói.
Tiêu Diễm Diễm mỉm cười suy đoán: “Nếu có, mục đích của người này chính là trước khi Tiểu Tiên Giới mở cửa, giết chết toàn bộ chúng ta ở đây.”
“Hắn nhất định là người tham gia thí luyện.” Trương Chí Thanh tiếp lời: “Bằng không, hắn ta làm như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”
Nói đến đây, Tần Bảo Ngọc lấy ra tờ danh sách mà hắn ta tìm được, nói với những người khác: “Ta tìm được một bản danh sách người tham gia thí luyện trong phòng người mặc kim bào. Mọi người có thể xem qua một chút.”
“Tại sao lúc trước ngươi không lấy ra?” Ngôn Tử Mặc hoài nghi nhìn Tần Bảo Ngọc: “Hay là ngươi có tâm tư gì không muốn để người ta biết?”
“Nhiều lời vô ích.” Tần Bảo Ngọc cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Thật ra danh sách cũng không có tác dụng quá lớn, bởi vì có một cái tên đã bị người ta gạch bỏ.”
Danh sách cũng không phức tạp, chỉ ghi chép tên và môn phái chín người tham gia lần này, trên cơ bản không có gì khác biệt so với người kim bào đã giới thiệu trước đó, nhưng dòng cuối danh sách lại bị người ta dùng bút gạch đi mất, không nhìn thấy rõ, hơn nữa còn không có tên của Hạ Thiên.
Trương Chí Thanh nhìn quét qua bản danh sách, ánh mắt ngưng lại nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi là ai? Trên danh sách không có tên của ngươi.”
“Đừng có khẩn trương. Vị này là Hạ Thiên công tử. Hắn thật sự không phải thí luyện giả.” Tần Bảo Ngọc giải thích giùm Hạ Thiên: “Nhưng hắn cũng không phải hung thủ, vừa rồi hắn và Bạch tiểu thư vẫn ở với ta trong đại sảnh.”
Ngôn Tử Mặc thừa cơ nói: “Hừ, cho dù hắn không trực tiếp giết người, làm sao ngươi có thể chứng minh hắn không có đồng bọn?”
Tần Bảo Ngọc ngẩn người. Hoài nghi này đúng là rất hợp tình hợp lý, nhất thời hắn ta không biết phải giải thích như thế nào, đành phải quay sang nhìn Hạ Thiên.
‘Không phải Thiên ca ca, hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với ta.” Bạch Tiêm Tiêm thay Hạ Thiên đỡ những ánh mắt hoài nghi: “Hắn hoàn toàn không có hứng thú với thí luyện gì cả. Nếu hắn muốn giết người, hắn có thể trực tiếp ra tay, không cần làm nhiều chuyện như vậy.”
“Ngươi cũng chưa chắc tốt lành gì, ngươi cũng không thể tin được.” Ngôn Tử Mặc cắt ngang lời nói của Bạch Tiêm Tiêm: “Các ngươi tốt nhất nên thành thật khai báo, đồng bọn của các ngươi ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận