Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2573: Người đi gần bờ hồ sao có thể không ướt giày

Hạ Thiên và Tô Bối Bối vẫn bình yên vô sự.
“Sư, sư phụ, cứu ta…” Cảnh tượng mà Hứa Chân Chân nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác. Người thật sự bị hàng ngàn hàng vạn con chuột bao phủ chính là ả. Đáng tiếc, khi ả phát hiện không ổn, tất cả đã quá muộn. Giọng nói của ả, sợ hãi, nghi ngờ đều bị chôn vùi. Cho dù ả có biểu đạt ra ngoài cũng không có ý nghĩa.
Tô Bối Bối cũng không đồng tình với Hứa Chân Chân. Tất cả đều do ả gieo gió gặt bão. Ả nhận được kết quả đó cũng là trừng phạt đúng tội.
Một lát sau, Tô Bối Bối phát hiện Hạ Thiên vẫn ôm eo của nàng như cũ, không khỏi nói: “Ngươi có thể buông ta ra được rồi.”
“Bối nha đầu, đừng nóng vội, còn chưa kết thúc đâu.” Hạ Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói.
Tô Bối Bối ngẩn người. Nàng cũng không tìm được dấu hiệu Hạ Thiên cố tình chiếm tiện nghi nàng trên gương mặt của hắn. Nàng quay sang nhìn đám chuột đang từ từ rút lui, thầm nghĩ chẳng lẽ Hứa Chân Chân còn có chiêu thức nào nữa sao?
Tuy nhiên, khi nàng nhìn ra bãi cỏ phía ngoại ô, nàng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hứa Chân Chân, bao gồm những người bạn của nàng cũng không thấy luôn.
Bãi cát ngoại ô to như vậy, ngoại trừ tiếng chuột kêu chít chít, mọi thứ còn lại đều yên tĩnh đến kỳ lạ.
Trong nháy mắt, Tô Bối Bối thậm chí còn hoài nghi cái lều đó có phải là cái bẫy Hạ Thiên nhằm vào nàng hay không. Nếu không phải, tai sao lại quái dị đến như thế? Những người kia làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, trời còn chưa tối đã đi ngủ. Điều kỳ lạ nhất là, có đến mấy ngàn cái lều nhưng nàng lại không cảm nhận được chút nhân khí, một sự tính toán tỉ mỉ đến đáng sợ. Nhưng khi nàng và Hạ Thiên xuất hiện ở đây, rõ ràng là một chuyện rất tình cờ, không thể nào có người lên kế hoạch trước được.
“Cái gì cũng không có mà, ngươi không phải đang kiếm cớ chiếm tiện nghi của ta đấy chứ.” Tô Bối Bối đợi tất cả đàn chuột quay lại lòng đất, cũng không phát hiện có điều gì lạ thường, không khỏi nghi hoặc nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói: “Nếu đám ngu ngốc các ngươi không muốn ra, các ngươi mãi mãi cũng đừng ra.”
Nói xong, Hạ Thiên lười biếng giơ chân, đạp mạnh xuống bãi cỏ một cái.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền ra từ bãi cỏ. Mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Tô Bối Bối.
Ngay sau đó, một vài chỗ trên mặt đất nứt ra, một số thi thể bị chuột lôi lên mặt đất.
“Không thể nào? Có người núp dưới lòng đất?” Tô Bối Bối cảm thấy tình huống trước mắt vượt ra khỏi nhận biết của nàng: “Tại sao bọn họ lại làm được?”
Hạ Thiên mỉm cười nói với Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, điều này cũng chẳng có gì lạ. Nếu cô muốn sinh sống dưới lòng đất, cô cũng có thể làm được, hơn nữa còn lợi hại hơn bọn họ nhiều.”
“Tại sao ta lại muốn sống dưới lòng đất chứ?” Tô Bối Bối trợn mắt nhìn Hạ Thiên, hỏi ngược lại: “Đám người đó là ai? Cùng một bọn với Hứa Chân Chân sao?”
Hạ Thiên đáp: “Phải mà cũng không phải.”
“Nói tiếng người đi.” Tô Bối Bối nói.
Hạ Thiên giải thích: “Đám ngu ngốc đó thật ra cũng là đồng bọn của Hứa Chân Chân, nhưng mục tiêu của bọn họ không giống nhau.”
“Mục tiêu không giống?” Trong lòng Tô Bối Bối vẫn tràn ngập nghi hoặc, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, mục tiêu đầu tiên của Hứa Chân Chân chính là nàng. Hơn nữa, khi nàng đến đây, rất có thể đã bị để mắt đến. Nếu mục tiêu của đồng bọn Hứa Chân Chân không phải nàng, vậy cũng chỉ có thể là Hạ Thiên. Nhưng tại sao đám người đó lại có thể khẳng định Hạ Thiên nhất định sẽ xuất hiện? Điều này là điều mà nàng không thông nhất.
Cũng khó trách nàng không nghĩ ra. Nàng không biết nhóm người Hạ Thiên, Y Tiểu Âm đến núi Vũ Công để dò xét cổ mộ, cứ tưởng Hạ Thiên đến tìm nàng.
“Chậc chậc chậc, uy lực một cước kinh khủng nhỉ.” Một bóng người già nua từ trong một cái lều bước ra, vỗ tay cười nói: “Ngươi còn lợi hại gấp trăm lần so với Quỷ Y Trương Minh Đà. Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.”
Hạ Thiên lại ngáp một cái, liếc nhìn lão già: “Lão già, ngươi là ai vậy?”
Dáng người ông cụ thấp bé, đoán chừng chưa đến một mét rưỡi, nhưng râu dưới cằm lại dài rũ xuống đất, khắp gương mặt toàn là nếp nhăn. Ông ta cười ha hả: “Người đó là Trương Tu Thuận, Giáo chủ Song Chúc Giáo. Hứa Chân Chân mà ngươi giết vừa nãy là đồ đệ của ta, nhưng nó một chút cũng không nên thân, chết cũng tốt, tránh lãng phí lương thực.”
“Song Chúc Giáo?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Là tà giáo đã bị đại sư phụ lừa gạt bốn mươi năm trước? Nó đã sớm bị diệt rồi, ngươi từ đâu mà xuất hiện thế?”
“Người đi gần bờ hồ, sao có thể không ướt giày?” Lão già râu dài cười khẽ, nói với Hạ Thiên: “Cho nên, chuẩn bị nhiều đường lui mới là chân lý trường thịnh bất diệt.”
Hạ Thiên mất kiên nhẫn: “Nếu ngươi đã nhặt về được một cái mạng, ngươi cứ tham sống sợ chết là được, tại sao ngươi nhất định phải chạy ra ngoài muốn chết chứ?”
“Ha ha.” Lão già râu dài vẫn không nhanh không chậm cười một tiếng, ánh mắt đục ngầu tinh tế đánh giá Hạ Thiên: “Mấy năm qua, ta vẫn luôn điều tra hành tung của Quỷ Y Trương Minh Đà, từ đó biết ngươi. Nhưng ngươi quá lợi hại, hơn nữa phong mang tất lộ, muốn ra tay với ngươi, cái giá phải trả vượt qua dự tính của ta. Không nghĩ đến, hai mươi năm trôi qua, ngươi vẫn rơi vào bẫy của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận