Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3158: Những ý kiến ngu ngốc chẳng qua chỉ là râu ria

“Lần này thần y chính là Hạ Thiên, còn có người nào có ý kiến nữa không?”
Cổ Thần bà bà liên tục ra tay, vô cùng gọn gàng mà linh hoạt, không hề có chút thương hại nào đối với vận mệnh con người. Những người khác đều kinh hãi, không ai dám nói thêm câu nào.
Hạ Thiên cũng chẳng cảm kích, lười biếng nói: “Ta vốn là thần y. Những ý kiến ngu ngốc chẳng qua chỉ là râu ria.”
“Vậy là tốt rồi.” Cổ Thần bà bà gật đầu.
Bà nhìn Hồ Hóa Vũ: “Ngươi là người của Hồ gia?”
“Đúng, ta là cháu trai của Hồ Tiểu Thúy.” Hồ Hóa Vũ kính sợ trả lời.
“Được, vậy ngươi sẽ đại diện cho Hồ gia.” Cổ Thần bà bà cũng lười thương lượng, chậm rãi nói: “Theo ta đến Nguyệt Phương Nguyên.”
Hồ Hóa Vũ không dám phản đối: “Vâng.”
“Vậy, vậy ta có thể đi không?” Lương Diệu Trúc sợ hãi nhìn Cổ Thần bà bà.
Cổ Thần bà bà nhìn Lương Diệu Trúc: “Ngươi là ai?”
“Hồi Cổ Thần bà bà, ta là Lương Diệu Trúc.” Lương Diệu Trúc muốn tỏ vẻ dũng khí nhưng giọng điệu lại e sợ.
“Ngươi là cổ y?” Cổ Thần bà bà nhìn lướt qua Lương Diệu Trúc: “Vậy ngươi đi theo luôn đi.”
Lương Diệu Trúc vui mừng nói: “Tạ ơn Cổ Thần bà bà.”
Cổ Thần bà bà vung tay lên, chỉ thấy từng mảnh tàn ảnh giữa không trung rơi xuống người đám người Hạ Thiên.
Mọi người theo tàn ảnh cùng nhau biến mất.

Tiên Vân đại lục, Trường Mộng Châu.
Diệp Mộng Oánh, Triệu Yêu Yêu và một trăm Ảnh vệ đại nội đến thành thị có thể xưng là cổ xưa nhất của Tiên Vân đại lục.
Nơi này vốn là quốc đô vương triều tiền nhiệm, về sau trải qua chiến hỏa, thành trì bị thiêu hủy hơn phân nửa.
Trải qua mấy ngàn năm phát triển, nó một lần nữa khôi phục sinh cơ, vẫn là một cổ thành vận vị kéo dài như cũ.
“Mộng Oánh tỷ, thành thị này hẳn không kém Trường An của chúng ta bao nhiêu.” Triệu Yêu Yêu ngồi trên xe ngựa, vén rèm xe nhìn thành lâu khí phách nhiếp người bên ngoài.
Diệp Mộng Oánh nhẹ gật đầu, chậm rãi giải thích: “Nghe nói thành thị này là thành thị đứng nhất ở Tiên Vân đại lục, trong lòng đất chôn dấu bảo tàng đếm mãi không hết và cổ mộ triều đại khác biệt.”
“Bảo tàng, cổ mộ, chẳng có gì hay.” Triệu Yêu Yêu ngáp một cái, có chút không hứng thú lắm: “Ta nghiện internet hơn. Đáng tiếc nơi này không có mạng, ngay cả điện cũng không có, thật là chán.”
Diệp Mộng Oánh cảm thấy buồn cười: “Tỷ tỷ ngươi đã sớm muốn ngươi bỏ nghiện net. Đến Tiên Vân đại lục chính là một thời cơ tốt.”
“Lên mạng tốt biết bao nhiêu, tại sao lại phải cai chứ?” Triệu Yêu Yêu có chút không hiểu: “Người khác nghiện mạng nguy hiểm cho sức khỏe, tổn thất tiền tài, còn có thể nhà nát người vong, nhưng những nguy hại này đều vô dụng với ta. Có phu quân bên cạnh, bệnh gì của ta cũng sẽ được chữa khỏi, tiền tài lại càng xài không hết. Vì thế, tại sao ta lại không thể nghiện net chứ?”
Diệp Mộng Oánh cười nói: ‘Có một số việc cũng không phải bởi vì không nguy hiểm mà có thể làm không có mức độ.”
Triệu Yêu Yêu nhếch miệng: “Nếu những chuyện này làm rất thoải mái, còn có chỗ tốt vô hạn đối với mình, vậy thì mình có thể làm?”
“Cũng không thể.” Diệp Mộng Oánh lắc đầu: “Dục vọng vốn là một loại đồ vật cần tiết chế. Người chính là chủ nhân của dục vọng chứ không phải nô lệ.”
“Nói nghe hay quá.” Triệu Yêu Yêu nói: “Về sau, khi ngươi và phu quân ở với nhau, cũng nên ngàn vạn lần phải tiết chế, không thể quá nhiều… A, tại sao ngươi lại đánh ta?”
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh ửng đỏ, thu tay về, trừng Triệu Yêu Yêu: “Ngươi nói mò cái gì thế?”
“Ta không nói mò.” Triệu Yêu Yêu nói: ‘Ta chỉ là không muốn nghe, ai bảo ngươi kêu lớn đến như thế, cộng thêm Mộng Mộng tỷ tặng cho mọi người một bộ âm phù, toàn bộ đảo thần tiên đều có thể nghe thấy.”
“Liễu Mộng, thật là…” Diệp Mộng Oánh tức đến toàn thân phát run, chỉ muốn bay về Lam Kinh đánh cho Liễu Mộng một trận, nhưng ngẫm lại, nàng đánh cũng chưa chắc thắng, chỉ có thể tạm thời nhịn lại.
Triệu Yêu Yêu bỗng nhiên nằm nghiêng lên đùi Diệp Mộng Oánh, bắt đầu sờ mó: “A, thật là thoải mái, khó trách phu quân luôn thích gối đầu lên chân mọi người. Haiz, chân của ta hơi ngắn, hắn không thích gối đầu lên chân của ta.”
“Ngươi.” Diệp Mộng Oánh trừng mắt nhưng cũng lười đánh nàng: “Chính sự quan trọng, đừng cứ hi hi ha ha mãi, không đứng đắn gì cả.”
Triệu Yêu Yêu nhìn Diệp Mộng Oánh: “Chính sự là cái gì?”
Diệp Mộng Oánh chậm rãi nói: “Châu mục Bộ Băng Khanh Trường Mộng Châu gửi thông báo bí mật cho Thanh Ảnh, nói bên trong châu xuất hiện tung tích dư nghiệt Vạn Hỏa giáo, chúng ta đến đây chính là xử lý chuyện này.”
“Ừm.” Triệu Yêu Yêu gật đầu: “Vậy chúng ta phải làm như thế nào?”
Diệp Mộng Oánh mỉm cười: “Trước khi đến đây, ta đã có một số suy nghĩ giản lược.”
Triệu Yêu Yêu cười theo: “Mộng Oánh tỷ không hổ danh là xí nghiệp gia nổi tiếng Giang Hải, nhanh như vậy đã có ý tưởng. Ngươi mau nói cho ta nghe một chút đi.”
“Thật ra cũng không phức tạp.” Gương mặt Diệp Mộng Oánh hiện lên sự tự tin: “Muốn trong khoảng thời gian ngắn bắt được những người này, chỉ có một cách, đó chính là đánh rắn động cỏ.”
“Ừm.” Triệu Yêu Yêu cau mày: “Ai là cỏ, ai là rắn?”
Diệp Mộng Oánh: “…”
“Ha ha, ta đương nhiên biết mà, chọc ngươi thôi.” Triệu Yêu Yêu mỉm cười xấu hổ: “Được rồi, ta không biết.”
“Ngươi không cần biết.” Diệp Mộng Oánh chậm rãi nói: “Lát nữa chúng ta đến nha môn châu phủ, đến lúc đó chúng ta triển khai chiến trận, dán thông báo cho toàn thành biết mục đích chúng ta đến đây, sau đó ra lệnh cho Ảnh vệ tuần tra truy bắt bốn phía. Đám người kia nhất định sẽ không kìm nén được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận