Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3305: Người giả mạo ta nhiều lắm

Mai Ngạo Tuyết ngẩn người: “Chẳng lẽ châm pháp thần y kia có vấn đề?”
“Cũng không tính là có vấn đề, nhưng có một số thứ không xứng với hai chữ thần y.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Người kia bắt chước không phải thủ pháp của ta, mà là châm pháp của vợ Y Y. Châm pháp đó đã được ta cải tiến qua.”
Y Tiểu Âm nghe xong, cũng có chút hiếu kỳ: “Vị thần y kia là ai?”
“Tính danh cụ thể thì ta không biết rõ, nhưng người đó tự xưng là môn đồ Hạ Thiên.” Mai Ngạo Tuyết đáp: “Sau khi cứu ta, người đó liền đi ngay, cũng không nhận bất cứ thù lao nào, chỉ nói cảm ơn Hạ Thiên là được.”
“Chàng có nghĩ đến là ai không?” Y Tiểu Âm hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên một chút cũng không thèm để ý: “Vợ Y Y không cần phải để ý nhiều như vậy. Người giả mạo ta nhiều lắm. Người mượn danh nghĩa ta cũng nhiều vô số kể, cần chi quan tâm hắn ta là ai.”
“Cũng đúng.” Y Tiểu Âm mỉm cười, cũng không hỏi nữa.
“Nơi này không phải là nơi nói chuyện, mời Hạ tiên sinh, còn có Tiêu âm đi theo ta đến một nơi yên tĩnh.” Mai Ngạo Tuyết nhìn cung quanh. Cảnh tượng đã bị tàn phá không chịu nổi, vì thế nàng đã đưa ra một lời đề nghị.
Y Tiểu Âm cũng cảm thấy chỗ này xác thực không nên ở lâu. Nàng nhìn con mắt to lớn kia, liền hỏi: “Chúng ta nên xử lý nó như thế nào?”
“Cứ mang đi. Ta cũng không phải tùy tiện thu tiểu đệ đâu.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
Y Tiểu Âm có chút lo lắng: “Nó quá lớn, hơn nữa còn rất nguy hiểm.”
Mai Ngạo Tuyết không chút do dự, từ góc độ của Hạ Thiên mà cân nhắc vấn đề: “Như vậy đi, để ta gọi một số máy bay trực thăng đến, sau đó dùng tơ thép cố định nó, treo nó lên.”
“Như vậy thì sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Chúng ta cũng phải cân nhắc sự an toàn của tổ chức.” Y Tiểu Âm nhắc nhở.
Mai Ngạo Tuyết lập tức nghĩ đến hai tổ chức đáng ghét mở đầu bằng chữ F và C.
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Hạ Thiên mỉm cười, quay người dặn dò con mắt to lớn: “Đại nhãn tử, các nàng cảm thấy ngươi quá lớn. Ngươi có thể biến nhỏ hơn một chút được không?”
Chỉ thấy con mắt kia bỗng nhiên rút nhỏ một phần ba.
“Vẫn còn quá lớn.” Hạ Thiên nói.
Lại nhỏ đi một vòng.
“Còn lớn lắm.” Hạ Thiên nói tiếp.
Nửa phút sau, con mắt chỉ còn lớn bằng ngón tay cái, nằm gọn trong lòng bàn tay của Hạ Thiên.
“Nhìn như vậy ngược lại có chút đáng yêu.” Y Tiểu Âm nói.
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Mai Ngạo Tuyết tán thưởng từ đáy lòng, cũng không phải vì con mắt có thể biến hóa mà là Hạ Thiên có thể thuần phục được con quái vật này.
Trường Sinh Thánh Điện tồn tại bao nhiêu năm, quái vật thần minh này đã trấn áp biết bao cao thủ, bây giờ lại được Hạ Thiên thu phục một cách dễ dàng như vậy.
“Vợ Y Y, nếu nàng cảm thấy nó đáng yêu, vậy ta sẽ tặng cho nàng làm sủng vật.” Hạ Thiên mỉm cười đưa cho Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm đương nhiên sẽ không nhận: “Được rồi, ta không có thói quen nuôi sủng vật, huống chi ta không nắm chắc có thể khống chế được thứ này.”
Mai Ngạo Tuyết ngược lại muốn nuôi, nhưng nàng cũng biết được giao tình giữa nàng và Hạ Thiên còn chưa đến mức đó. Cho nên nàng không dám mạo muội lên tiếng.
Ba người cùng với con mắt nhanh chóng rời khỏi nơi bị tàn phá này, đến một biệt thự sang trọng của Mai Ngạo Tuyết.
“Đây là biệt thự bình thường mà ta đã mua. Tuy nhiên, trước kia do bệnh quá nghiêm trọng nên ta không thể đến đây ở được.” Mai Ngạo Tuyết là chủ nhân, tiến hành chiêu đãi Hạ Thiên và Mai Ngạo Tuyết: “Tuy nhiên, nơi này vẫn có người quản lý, cho nên miễn cưỡng có thể ở được, đành phải ủy khuất Hạ tiên sinh và Tiểu âm rồi.”
Y Tiểu Âm chỉ có thể cảm thán kẻ có tiền đúng là khách sáo. Biệt thự như thế này mà chỉ xem là bình thường, hơn nữa còn để trống.
Hạ Thiên cảm thấy không quan trọng. Biệt thự cũng được, nhà trọ cũng được, hắn thấy chẳng có gì khác biệt.
“Hạ tiên sinh, thật ra ta có một thỉnh cầu mạo muội mà không dám nói, cũng không biết ngươi có đồng ý hay không. Ta sợ ngươi không vui cho lắm.” Mai Ngạo Tuyết mời hai người ngồi xong, sau đó khẩn trương rót trà cho Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Nếu ngươi cảm thấy mạo muội, ngươi có thể trực tiếp từ chối.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Có lời cứ nói, có rắm cứ thả.”
“Ta muốn ngươi trị tận gốc giùm ta.” Mai Ngạo Tuyết trịnh trọng nói: “Vì thế, ta nguyện trả bất cứ giá nào.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Không cần thiết.”
“Ngươi không đồng ý?” Sắc mặt Mai Ngạo Tuyết trở nên tái nhợt. Nàng hoàn toàn không nghĩ đến Hạ Thiên lại dứt khoát từ chối như thế, nhất thời ngẩn người, không biết nên phản ứng ra sao.
“Bệnh của nàng ấy xác thực rất kỳ lạ, hơn nữa nàng cũng chỉ khăng khăng nói chỉ có chàng mới trị được cho nàng ấy.” Y Tiểu Âm nói: “Ta cũng chỉ có thể làm dịu cơn đau cho nàng ấy mà thôi.”
“Ba năm trước, lúc đó ta đã hôn mê.” Mai Ngạo Tuyết cho rằng Hạ Thiên để ý nàng được người khác chữa, lập tức giải thích: “Người đó tự xưng là môn đồ của ngươi, cha ta mới để cho người đó ra tay. Bởi vì ta đã nói chỉ có Hạ Thiên mới xứng cứu ta, nếu không, ta tình nguyện chịu chết.”
“Ta đã nói rồi, không cần thiết.” Mặt Hạ Thiên không thay đổi: “Hoàn toàn không cần thiết.”
“Quả nhiên là ta không xứng.” Mai Ngạo Tuyết cảm thấy có chút hối tiếc, cũng không biết làm sao, hoàn toàn không giống nữ cường nhân sát phạt quả đoán.
“Tại sao các ngươi nghe lại không hiểu nhỉ?” Hạ Thiên khó hiểu nói: “Ta nói là bệnh của ngươi đã khỏi, hoàn toàn không cần thiết phải chữa trị.”
“Ngươi nói cái gì?” Mai Ngạo Tuyết cho rằng mình nghe lầm.
Y Tiểu Âm cũng kinh ngạc không thôi, vô thức nắm lấy tay Mai Ngạo Tuyết, bắt đầu kiểm tra mạch.
Quả nhiên đã tốt.
Nhưng chuyện gì xảy ra thế?
Y Tiểu Âm trăm mối vẫn không có cách giải, đành phải nhìn Hạ Thiên, chờ câu giải thích của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận