Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4012: Ngươi đừng có lăn lộn, chuyển sang cút đi

Cuồng phong như một trận gió mạnh thổi tới, cháy rụi Hạ Thiên, khiến hắn trong nháy mắt biến thành tro bụi, tiêu tán trong không trung.
Thanh niên đội tử quan cũng không cao hứng, ngược lại mặt trầm như nước.
Bởi vì một chưởng này, hắn ta đánh hụt.
Thiêu sạch vừa rồi thật ra chỉ là tàn ảnh của Hạ Thiên mà thôi.
“Đây chính là thần diễm của ngươi?”
Giọng điệu lười biếng đặc biệt của Hạ Thiên vang lên phía sau thanh niên đội tử quan.
Bốp.
Thanh niên đội tử quan xoay người vỗ một chưởng, ngoài miệng nói: “Đừng có sử dụng quái chiêu do Long lão quái sáng tạo ra lên người của ta. Ta dùng chính là Tam Phân Kiếp Ý do chính ta sáng tạo ra.”
Vừa nói, một tiếng nổ vang lên, lôi ý tràn ra.
Phạm vi mấy chục mét đằng sau hắn ta đều bị nổ thành tiêu địa.
“Đây cũng chính là một ý.”
Hạ Thiên vọt đến trước mặt thanh niên đội tử quan, biểu hiện khinh thường: “Cho dù lấy cái tên mới, nó sẽ cao minh hơn chiêu thức của lão cá chạch kia sao?”
“Tam Phân Kiếp Ý của ta so với thần diễm của lão quái vật còn cao minh hơn gấp mười, gấp trăm lần.”
Thanh niên đội tử quan giống như bị sỉ nhục, giận tái mặt: “Một người ngoài như ngươi thì biết cái gì. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, chỉ sợ ngươi ngay cả kiếp lực là cái gì cũng không biết.”
Long gia lão tổ còn lại một hơi cuối cùng, bây giờ có chút không chịu nổi, nhịn không được liền thúc giục: “m Thế Cực, ngươi mau cứu ta nhanh lên, đừng nói nhảm nữa.”
Ông ta cũng biết sở dĩ âm Thế Cực trì hoãn không cứu ông ta, thật ra chính là muốn mượn cơ hội yêu cầu chỗ tốt càng nhiều càng tốt.
Nếu là bình thường, ông ta tuyệt đối không thỏa hiệp nửa phần.
Bây giờ thì không giống, gân rồng của ông ta đã bị Hạ Thiên nắm chặt, sinh tử chỉ nằm trong một ý niệm của tên tiểu tử đó, thật sự không cách nào tiêu hao được nữa.
Long gia lão tổ tiếp tục nói: “Chỉ cần ngươi cứu ta một mạng, ngươi muốn cái gì bản tổ cũng đều đáp ứng ngươi.”
“Đừng ồn ào nữa, không ai cứu được ngươi đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng. Vừa rồi, khi hắn lách mình, gân rồng trong tay vẫn chưa từng buông ra. Bây gờ sức mạnh lại nặng thêm một phần.
Sắc mặt Long gia lão tổ trắng bệch, cái chết đang dần dần tiến đến, nhưng rõ ràng vẫn còn một chút hy vọng sống, đành phải ký thác toàn bộ hy vọng lên người âm Thế Cực: “m Thế Cực, ngươi mau giết hắn đi. Nếu ta chết rồi, ngươi sẽ không còn chỗ tốt. Hơn nữa, đời đời con cháu Long gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Nếu ngươi còn thúc giục nữa, ngươi có tin ta sẽ để hắn xử lý ngươi hay không?”
Âm Thế Cực đương nhiên khó chịu. Hắn ta có ý tốt đến cứu người, lão quái vật này còn dám uy hiếp hắn ta, ông ta đúng là không biết mùi vị, không rõ tình thế.
Tuy nhiên, rất nhanh hắn ta đã lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Có ta ở đây, hắn không dám giết ngươi, cũng không giết được ngươi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Long gia lão tổ cảm thấy yên tâm hơn một chút: “Mau ra tay đi, ta sắp không chịu nổi rồi.”
“Yên tâm.”
Âm Thế Cực thuận miệng trấn an một câu, sau đó quay sang nói với Hạ Thiên: “Chỉ cần ngươi thả Long Ứng Hoàng ra, ngươi có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì, ta cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Hạ Thiên nghe âm Thế Cực nói, không khỏi mỉm cười: “Ngươi ngược lại đã nhắc nhở ta, ta xác thực nên giải quyết lão cá chạch này trước rồi hãy nói.”
Nói xong, hắn đột nhiên kéo một cái, kéo đứt gân rồng ra khỏi cơ thể Long gia lão tổ.
Gân rồng cứng vô cùng, lại co dãn mười phần. Sau khi rời khỏi cơ thể Long gia lão tổ, nó nhanh chóng rút ngắn lại, cuối cùng rút còn bằng một viên thuốc màu vàng đen, được Hạ Thiên nắm trong lòng bàn tay.
“A!”
Long gia lão tổ một lần nữa phát ra tiếng hét thảm, dùng hết khí lực cuối cùng quát lớn: “m Thế Cực, ngươi không nói đạo nghĩa. Bản tổ có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.” âm Thế Cực không khỏi ngây cả người. Hắn ta vạn lần không nghĩ đến lão quái vật Long Ứng Hoàng trước khi chết không mắng Hạ Thiên mà là hắn ta.
“Hạ Thiên, ngươi dám giết người trước mặt ta.”
Âm Thế Cực cảm thấy mặt mũi của mình mất hết, toàn bộ xấu hổ và lửa giận đều chuyển hết lên người Hạ Thiên: “Giết người mà ta bảo vệ, ngươi chính là muốn chết. Nếu ta không trừng phạt ngươi, về sau ta làm thế nào mà lăn lộn trong giới được nữa.”
“Vậy thì ngươi đừng có lăn lộn, chuyển sang cút đi.”
Hạ Thiên tùy ý thu gân rồng bằng viên thuốc vào, sau đó nói với âm Thế Cực: “Vừa rồi ngươi nói ngươi là thế lực nào bên trong bí cảnh vậy?”
“Ta là ma khôi, một trong tam khôi, tên âm Thế Cực.”
Âm Thế Cực kiêu ngạo nhìn chằm chằm Hạ Thiên, trong giọng nói lộ ra hàn ý.
“Không đúng.”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Trước đó ta nghe Đoạn Tí Vương hay Đoạn Kiếm Vương gì nói, bên trong bí cảnh Thiên Cung có ba nhà một tông bốn thế lực, chứ chưa nghe nói đến ma khôi gì cả.”
Âm Thế Cực cười nhạo: “Bởi vì Cực Tiên Lệnh của Thượng Quan gia và Tiêu gia đã sớm bị ta lấy từ mười năm trước rồi.”
“Nói như vậy, trên người ngươi có hai tấm Cực Tiên Lệnh?”
Hạ Thiên hứng thú, cười hỏi.
“Không sai, trên người ta có hai khối Cực Tiên Lệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận