Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1987. Sẽ không còn ai đối tốt với ta như vậy nữa!

Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy không cẩn thận xem xét, nhưng nàng đã nhìn ra được, con chó săn kia đã chết đến mức không thể chết nữa, hơn nữa, nhìn qua thì đã chết được một khoảng thời gian.
Ngay lúc Ninh Nhụy Nhụy đang suy nghĩ phải nói cho Lam Lam rằng Bác Lang của nàng đã chết thì Lam Lam đã tự nhìn thấy chó săn đang nằm trên mặt đất.
“Bác Lang, Bác Lang ngươi làm sao vậy?” Lam Lam bổ nhào vào trên người chó săn, một tay ôm lấy chó săn, bắt đầu lắc nó: “Bác Lang, Bác Lang ngươi đừng dọa ta mà, ngươi bị sao vậy? Ngươi tỉnh dậy đi mà.”
“Lam Lam...” Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được mở miệng.
“Nhụy Nhụy tỷ, hình như Bác Lang bị bệnh...” Lam Lam ngẩng đầu nhìn Ninh Nhụy Nhụy, bộ dáng muốn khóc: “Ngươi, ngươi có nói hắn xem bệnh giúp ta được không, y thuật hắn lợi hại như vậy...”
Lam Lam vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Thiên, mặc dù tuổi tác của Lam Lam nhỏ, nhưng đã rất hiểu chuyện, bây giờ nàng biết Hạ Thiên là một thần y rất lợi hại, cho nên nàng lập tức cầu cứu Ninh Nhụy Nhụy.
Mà sở dĩ nàng không trực tiếp cầu cứu với Hạ Thiên, hiển nhiên là lo rằng Hạ Thiên không đồng ý, mà nàng biết, Ninh Nhụy Nhụy mở miệng, Hạ Thiên sẽ đồng ý.
“Không phải bị bệnh, nó đã chết, ai cũng không cứu sống được.” Hạ Thiên mở miệng nói, tất nhiên hắn nói chuyện sẽ rất thẳng thắn, không cố kỵ giống như Ninh Nhụy Nhụy.
“Không, không thể nào, Bác Lang không thể chết được.” Lam Lam không tin: “Nhụy Nhụy tỷ, ngươi giúp ta một chút...”
“Lam Lam, Bác Lang của ngươi, nó thật sự...” Ninh Nhụy Nhụy đau lòng nói với Lam Lam.
“Không, Bác Lang không sao đâu, Bác Lang chỉ bị bệnh thôi!” Lam Lam nói với Ninh Nhụy Nhụy, sau đó gồng sức bế con chó săn lên.
Chó săn rất lớn, còn rất nặng, đối với cô bé như Lam Lam thì thật ra muốn ôm đi sẽ rất chật vật, nhưng lúc này, Lam Lam dường như bộc phát ra tất cả tiềm lực của nàng, quả thực là ôm chó săn đi ra khỏi sân.
“Bác Lang, ngươi đừng sợ, ta sẽ đưa ngươi đi gặp bác sĩ, bác sĩ nhất định sẽ cứu sống ngươi...” Lam Lam vừa gồng sức đi tới phía trước vừa khóc nức nở nói.
Đi tới, đi tới, không biết dưới chân Lam Lam vấp phải cái gì mà ngã nhào xuống đất, chó săn rơi ra khỏi tay nàng, mà bây giờ, bởi vì vừa rồi nàng đã dùng hết sức lực nên không thể tiếp tục ôm lên được nữa.
“Oa... Lam Lam ngồi dưới đất, gào khóc.
Ninh Nhụy Nhụy nhẹ nhàng thở dài, đi đến bên cạnh Lam Lam, không nói chuyện, chỉ ngồi xuống trên mặt đất với nàng.
Tiếng khóc của Lam Lam rất lớn, trong thôn bắt đầu có người nghe được, sau đó dần dần có người vây quanh.
“Con chó kia thế nào rồi?”
“Hình như đã chết.”
“Cuối cùng cũng chết rồi sao? Con chó đó hung lắm.”
“Không những con chó hung, nha đầu kia càng hung hơn, người ỷ thế chó, xem sau này nàng còn có thể hung dữ được không...”
“Không có con chó đó, ta xem nàng sống thế nào…”
...
Tiếng nghị luận từ xa truyền đến, âm thanh không lớn, trên cơ bản Lam Lam không thể nghe được, nhưng Ninh Nhụy Nhụy lại có thể nghe rất rõ, rõ ràng, ở trong thôn này Lam Lam không được hoan nghênh, mà như trước đó ông trưởng thôn đã nói, thật ra Lam Lam không an toàn.
Những năm gần đây, vẫn luôn có người nhìn chằm chằm vào nhà của nàng, mà bây giờ, chó săn đã chết, có lẽ sẽ có càng nhiều người muốn ra tay.
Người thảo luận dần rời đi, dù sao bây giờ cũng không còn sớm, mà tiếng khóc của Lam Lam, cuối cùng cũng từ từ ngừng lại.
“Nhụy Nhụy tỷ, Bác Lang thật sự đã chết rồi.” Lam Lam nhìn Ninh Nhụy Nhụy, trên mặt toàn là nước mắt: “Sẽ không còn ai đối xử tốt với ta như Bác Lang nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy không nói gì, nàng cũng không nói là còn có nàng hoặc nàng sẽ chiếu cố Lam Lam các loại. Không phải nàng không quan tâm Lam Lam, nhưng thật ra nàng biết Lam Lam nói không sai, có lẽ thật sự không có ai có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Lam Lam như con chó săn này.
Ít nhất, nàng làm không được, mặc dù nàng cũng quan tâm Lam Lam, thế nhưng chẳng qua là xuất phát từ một loại thương cảm, so với con chó săn này, còn có ông trưởng thôn yêu mến Lam Lam, thật ra không giống nhau.
“Lam Lam, sao vậy?” Lúc này, một giọng nói ôn hòa truyền đến, ngay sau đó, một ông lão đi tới bên này, không ai khác, chính là ông trưởng thôn kia.
“Ông trưởng thôn, Bác Lang chết rồi… Hu hu...” Lam Lam nhịn không được lại tiếp tục khóc.
“Lam Lam, đừng khóc, thật ra có thể là Bác Lang của ngươi tuổi tác đã cao, giống như ta này, người có tuổi cao sẽ chết, chó già cũng sẽ chết.” Thôn trưởng dùng chất giọng ôn hòa an ủi Lam Lam: “Ngươi không nên không bỏ được như vậy, ta giúp ngươi tìm nơi tốt, an táng cho bác Lang của ngươi thật tốt.”
“Ông trưởng thôn, cơ thể của bác Lang còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại chết chứ?” Lam Lam vẫn không chịu tiếp nhận sự thật này.
“Lam Lam, một tuổi của chó tương đương với rất nhiều tuổi của người, Bác Lang của ngươi đã mười tuổi rồi, xem như đã rất lớn tuổi, thật ra nó cũng tương đương với ta, ngươi nhìn ta xem, cũng sắp phải chết. Cho nên lúc này, bác Lang của ngươi chết cũng không kỳ lạ, ngươi đừng quá đau lòng khổ sở.” Trưởng thôn rất kiên nhẫn giảng giải cho Lam Lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận