Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2861: Ngươi không có tư cách làm bạn với ta!

“Quên đi thôi, nếu hắn nghe người khác khuyên, hắn không phải Hạ Thiên.” Tô Bối Bối cũng không phải không tin lời hứa hẹn của người trước mắt, mà nàng biết rất rõ chấp nhất của Hạ Thiên ở phương diện này: “Cái loại luôn dùng sức quấn chặt như thế, không phải khuyên hai câu là có thể bỏ đi. Ta đã nhận mệnh rồi, chỉ là không muốn bị hắn ăn hết sớm như vậy.”
Người đến cũng tán đồng, cười nói: “Cũng đúng.”
Tô Bối Bối lại hỏi: “Có gì ngươi nói thẳng đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Vậy ta xin nói thẳng.” Người đến lạnh nhạt nói: “Ta tìm được một môn công pháp tu hành rất thích hợp với ngươi, không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“Công pháp tu hành?” Tô Bối Bối cau mày. Mặc dù nàng sớm biết Hạ Thiên, còn có nữ nhân của hắn, bao gồm chính nàng đều là người tu hành, nhưng suy nghĩ của nàng từ đầu đến cuối đều không thay đổi, vẫn xem mình là người bình thường.
“Đúng.” Người đến lập tức giải thích: “Gần đây, ta luôn tìm kiếm vết tích tu tiên giả đã từng tồn tại trên trái đất, ngược lại cũng có chút thu hoạch. Ta đã chỉnh sửa lại một số công pháp tu tiên thượng cổ, trải qua thí nghiệm và cải tiến thêm, nó đã tương đối thành thục, có thể cho các ngươi tu luyện.”
Tô Bối Bối bỗng nhiên cảnh giác: “Không phải công pháp song tu gì nữa chứ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Người đến khẽ lắc đầu: “Nếu ngươi muốn, bây giờ ngươi đi với ta một chuyến. Ta sẽ dành thời gian ba ngày để dạy công pháp cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể tu luyện bất cứ lúc nào. Ngươi cũng không muốn lúc nào cũng bị Hạ Thiên đè ép chứ?”
Tô Bối Bối khinh thường nói: “Ngươi nói giống như luyện công pháp này có thể đánh thắng được Hạ Thiên vậy.”
“Mặc dù đánh không lại nhưng cũng không đến mức bó tay khi đối mặt với hắn.” Người đến thản nhiên nói: “Huống chi, về sau các ngươi có thể gặp được một số nhân vật nguy hiểm đến từ dị giới. Nếu không tăng cường bản thân, lúc nào cũng chờ Hạ Thiên đến cứu thì không thực tế.”
Tô Bối Bối vô cùng tán đồng lời nói này. Nàng gật đầu nói: “Được, ta học.”
“Được, ngươi đi theo ta.” Người đến vô cùng hài lòng với câu trả lời của Tô Bối Bối.
Rất nhanh, hai người biến mất trong hoàng hôn.
….
Hạ Thiên cũng không biết chuyện của Tô Bối Bối và người kia, lúc này hắn đã đến tuyết sơn. Sau khi giày vò với Lam Y Nhân một phen, hắn trực tiếp rời khỏi Giang Hải, ngựa không dừng vó đến nơi này.
Tuyết sơn vẫn là tuyết sơn như cũ.
Mười hai năm trước, hắn và Cơ Thanh Ảnh đã nghênh chiến Vấn Thiên Quân ở đây. Vốn cho rằng đây sẽ là một trận ác chiến, kết quả hắn không ra tay, Cơ Thanh Ảnh đã giải quyết Vấn Thiên Quân.
Mấy tháng trước, cũng ở đây, hắn bị Dạ Ngọc Mị ép khô hơn phân nửa công lực, sau đó gặp Ninh Nhụy Nhụy, mở ra hành trình tu hành lần thứ hai của hắn.
Hạ Thiên đứng trên núi, trở về chỗ đã trải qua đủ chuyện trước kia, nhưng hắn không hề có suy nghĩ đau buồn, ngược lại còn rất vui vẻ.
Cách đêm trăng tròn vẫn còn một ngày.
Hạ Thiên đến đây sớm cũng không phải là để ngắm cảnh mà là để chuẩn bị một chút.
Điều này cũng chẳng có gì phải kinh ngạc. Hắn nhìn giống như một người không có não, dễ xúc động, làm việc chưa từng cân nhắc hậu quả, nhưng trên thực tế hắn lại rất cẩn thận, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Nếu gặp phải nan đề, hắn sẽ vận dụng đầu óc của mình, tỉnh táo và thông minh hơn bất cứ kẻ nào. Ví dụ như năm đó hắn lần đầu tiên ăn thiệt lớn trong tay Dạ Ngọc Mị, lần thứ hai đã học khôn, từ đó phản chế Dạ Ngọc Mị. Bên trong không chỉ có thực lực mà còn nhân tố đấu trí.
Tiểu Tiên Giới là chỗ nào, Hạ Thiên cũng không quá rõ, cũng không quan tâm, nhưng hắn rất không thích người ở đó. Mặc kệ là âm Hậu đã bắt A Cửu hay là sứ giả Tiểu Tiên Giới đã gặp trước đó đều khiến tâm trạng của hắn có chút khó chịu.
Chuẩn bị của Hạ Thiên cũng không phải nhằm vào Tiểu Tiên Giới, mà là nhằm vào tuyết sơn trắng xóa trước mắt. Năm đó, tông môn Vấn Thiên Quân đã lựa chọn truyền tống ở đây, sau khi Dạ Ngọc Mị ép khô hắn cũng ném hắn đến đây, điểm kết nối giữa Tiểu Tiên Giới và thế tục cũng lựa chọn nơi này.
Điều này nói rõ, ở đây nhất định có thứ thu hút bọn họ. Hôm nay Hạ Thiên đến chính là muốn biết cho rõ ràng thứ này rốt cuộc là gì. Hắn thả thần thức, vừa đi vừa quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tuyết sơn.
“Này, tiểu tử, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến. Ngươi mau xuống núi cho ta.” Hạ Thiên đi gần nửa vòng tuyết sơn, bỗng nhiên một âm thanh gọi hắn vang lên.
Hạ Thiên xoay người nhìn lại, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng vác trường kiếm, tướng mạo khí khái hào hùng, nhưng gương mặt lại hơi hẹp.
Người này ăn mặc mỏng manh đi trên tuyết sơn nhưng hô hấp kéo dài, không hề trở ngại chút nào, hẳn là tu tiên giả.
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên lười biếng hỏi: “Ta ở đây liên quan gì đến ngươi?”
Nam tử đeo kiếm nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cau mày, sát khí lập tức dâng lên: “Ta bảo ngươi xuống núi, ngươi nên ngoan ngoãn xuống núi, tốt xấu gì ngươi cũng nhặt về được cái mạng. Bằng không, ngươi đừng trách một kiếm của ta chém chết ngươi.”
Hạ Thiên cười nói: “Vậy ta không đi xuống, ngươi chém ta thử xem.”
“Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.” Nam tử đeo kiếm đang định rút kiếm ra khỏi vỏ, một bóng người đột nhiên bay đến, dùng tay đè xuống tay của người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận