Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4281: Ta cảm thấy ngươi một quyền cũng không đánh được

Bách Thiên Lang nghe xong, cảm thấy khó chịu. Trong ba người, cũng chỉ có hắn không phải là Độ Kiếp Kỳ. Lời này rõ ràng là nhằm vào hắn.
“Đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì?” Bách Thiên Lang lạnh giọng hỏi: “Hai vị bằng hữu này của ta đều là Độ Kiếp Kỳ. Ngươi đang xem thường bọn họ?”
Lời vừa nói ra, năm người kia đều kinh ngạc không thôi, gương mặt chỉ toàn là sự không thể tin được.
“Hai người các ngươi là Độ Kiếp Kỳ?” Hồng Hồ Nương Tử dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hạ Thiên và Phù Diêu Tiên Tử từ trên xuống dưới: “Ngoại vực thật sự có tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ?”
Lôi Bằng khịt mũi coi thường: “Thôi đừng chém gió nữa. Làm sao ngoại vực có tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ được. Trên người các ngươi không có vết tích kiếp lực, hơn phân nửa chính là Phân Thần Kỳ đỉnh phong hoặc Hợp Thể Cảnh sơ kỳ.”
“Ta và vợ Phù Diêu chính là Độ Kiếp Kỳ, đều có kiếp lực.” Hạ Thiên lười biếng nói. Đan Trần Tử nghe cách xưng hô của Hạ Thiên, không khỏi giật mình, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vị tiên tử này, tên của ngươi không phải Phù Diêu sao? Ngươi thật sự rất giống với vị Phù Diêu Tiên Tử một vạn năm trước của liên minh tu tiên.”
Hạ Thiên nói: “Không phải giống, vợ Phù Diêu của ta chính là Phù Diêu Tiên Tử.”
“Không sai, ta chính là Phù Diêu Tiên Tử Tần Sơ Tuyết.” Phù Diêu Tiên Tử cũng không giấu diếm, trán nhăn lại: “Thật ra các ngươi đã sớm nhận ra ta rồi, không phải sao?”
Năm người kia lúng túng cười một tiếng. Vừa rồi, bọn họ xác thực nhận ra, nhưng vẫn không thể tin nổi.
Chủ yếu là do quá khó tin. Một vạn năm trước, Phù Diêu Tiên Tử đắc tội với một vị Chí tôn nào đó, sau đó bị giáng chức đến tiên khí chi địa. Tuy nói lúc đó vị chí tôn kia không phế bỏ Phù Diêu Tiên Tử, nhưng tiên khí chi địa là nơi nào chứ? Là một nơi gần như không có linh khí. Ở nơi đó đừng nói là một vạn năm, đoán chừng một trăm năm, linh khí bên trong cơ thể đã bị tiêu hao hết không còn.
Tuy nhiên, Phù Diêu Tiên Tử ở nơi đó một vạn năm, chẳng những không suy yếu đến chết, thậm chí tu vi còn tinh tiến. Điều này quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Tả Thương không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhẹ giọng nói: “Phù Diêu Tiên Tử trở về, đây chính là chuyện lớn, cần thông báo cho hội Thần Quân. Không, là hội trưởng lão.”
Bốn người kia đều lấy lại tinh thần. Phù Diêu Tiên Tử đã đắc tội qua vị Chí tôn kia.
Nếu bọn họ không thông báo, đến khi vị Chí tôn kia biết được, bọn họ tuyệt đối vạn kiếp bất phục.
“Không sao, các ngươi cứ thông báo.” Phù Diêu Tiên Tử cũng đoán được những người kia suy nghĩ những gì, thản nhiên nói: “Hình phạt lưu vong cũng có hạn định thời gian. Một vạn năm cũng đã qua, bây giờ không ai làm gì được ta.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Vợ Phù Diêu, có ta ở đây, cho dù vẫn còn trong hạn định thời gian, cũng không ai có thể bắt nàng được.”
“Khẩu khí tiểu tử ngươi đúng là đủ cuồng.”
Hán tử không lông mày không nhịn được cười nhạo, nói với Hạ Thiên: “Ngươi biết năm đó Phù Diêu Tiên Tử đắc tội với ai không? Đó chính là đại Chí tôn. Tùy tiện động một ngón tay là có thể hủy diệt cả một tinh vực lớn.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng quan tâm hắn là Đại chí tôn hay là Đại vương bát. Dám đụng đến nữ nhân của ta, ta một quyền xử lý hắn.”
“Ha ha ha, thật sự là buồn cười chết được mà.”
Lúc này, cách đó không xa chợt vang lên tiếng cười buông thả: “Hiện tại tu tiên giả ngoại vực đều khôi hài như thế sao?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Một tên ngớ ngẩn ở đâu ra vậy? Dám cười một tiếng nữa, ngươi có tin ta đánh nát răng của ngươi hay không?”
“Đúng là can đảm. Muốn tìm cái chết thì cứ nói thẳng.”
Một con bạch hạc lướt đến, lơ lửng bên trên Nghênh Tiên Đài. Một vị công tử trẻ tuổi quần áo lộng lẫy ngồi trên lưng hạc, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên: “Bổn công tử cũng mặc kệ các ngươi cầm lệnh bài của ai đến, nhưng tóm lại các ngươi đã chọc ta không cao hứng. Bây giờ ta sẽ đánh các ngươi xuống Nghênh Tiên Đài, đánh vào mê uyên vô tận, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Năm người kia nhìn thấy người đến, lập tức quỳ xuống, cùng nhau hô to: “Tham kiến Bạch Hạc Thần Quân.”
“Nhanh, mau quỳ xuống đi.” Đan Trần Tử nhìn thấy ba người Hạ Thiên vẫn còn đứng im, vội kêu lên: “Đây chính là nhân vật quyền thế trong cửu giới, một trong thập đại Thần Quân.”
“Cái gì Thần Quân cẩu thí.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Trước đó ta đã xử lý qua một tên, đúng là phế vật.”
Con ngươi Bạch Hạc Thần Quân có chút co rụt lại, chợt nhớ đến cái gì đó, liền nhếch miệng cười nói: “Chẳng lẽ Võ La Thần Quân chết trong tay của ngươi?”
“Đúng, tên ngốc kia chính là Võ La Thần Quân.” Hạ Thiên vân đạm phong khinh nói: “Còn có ba thằng ngu thần tướng, gọi cái gì là yêu sơn yêu hỏa gì đó.”
Bạch Hạc Thần Quân cười đắc ý: “Thanh Thủy, Bá Hỏa, Man Sơn tam thần tướng, vốn là do ta chọn trúng, kết quả đã bị Võ La đoạt mất.”
“Dù sao cũng chỉ là ba tên phế vật, có cái gì tốt để mà cướp chứ.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Tiểu tử, tuy nói bổn công tử rất ghét Võ La Thần Quân, nhưng bản lãnh của hắn lại không phải do thổi phồng lên.”
Bạch Hạc Thần Quân nói xong, từ trên lưng hạc chậm rãi nhảy xuống, nhưng thái độ vẫn mang theo khí thế bề trên: “Ta cảm thấy hiếu kỳ không biết ngươi làm như thế nào. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”
“Chính là làm như vầy.” Hạ Thiên cũng không khách sáo, xiết chặt nắm đấm đánh thẳng vào mặt Bạch Hạc Thần Quân.
Một quyền này nhìn qua cũng chẳng có gì lạ, giống như không có lực đạo cũng không có tốc độ.
Đám Nghênh Tiên Sứ gấp lên, nổi giận quát lớn với Hạ Thiên: “Lớn mật, ngươi dám bất kính với Thần Quân.”
Ánh mắt Bạch Hạc Thần Quân hiện lên sự khinh thường, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc: “Loại nắm đấm như thế này, cho dù hắn đánh ra một vạn quyền cũng không dính được nửa sợi lông của bổn công tử.”
“Ta lại cảm thấy ngươi sẽ không tiếp nổi một quyền này đâu.” Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên nói.
“Haha.” Bạch Hạc Thần Quân lại càng thêm khinh thường: “Đừng nói chạm được vào bổn công tử, nếu hắn có thể đến gần được bổn công tử trong vòng ba thước, coi như hắn… A!”
Lời còn chưa nói hết, cả người Bạch Hạc Thần Quân như đạn pháo, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Người có mặt đều không khỏi giật mình đến ngây người. Thật sự kinh khủng như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận