Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2742: Có phải các ngươi quá đáng lắm không?

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Gã thanh niên tóc dài tức giận nói với Triệu Thanh Thanh: “Nếu ngươi là cảnh sát, bây giờ ngươi hãy bắt chúng ta đến sở cảnh sát đi, đừng giày vò chúng ta nữa. Nếu ngươi chỉ là một người bình thường xen vào chuyện người khác mà thôi, vậy ngươi hãy mau thả ta ra. Nếu ngươi muốn chết thì cứ chết đi, ta còn muốn sống.”
“Thành thật ở lại cho ta. Nếu không, bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.” Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn gã thanh niên tóc dài, sát ý lóe lên rồi biến mất, dọa gã thanh niên tóc dài thiếu chút nữa đái ra quần, khiến hắn ta phải ngoan ngoãn im miệng lại.
“Sao?” Nữ nhân váy dài đưa cặp mắt vô thần nhìn Triệu Thanh Thanh, cười nói: “Xem ra bọn họ tìm được một người không tầm thường. Ngươi đến là để giết ta sao?”
Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Ta không phải sát thủ, sẽ không động một chút là giết người.”
“Vậy thì tốt, ta cũng không phải.” Nữ nhân váy dài gật đầu.
“Ta đến đây chỉ để điều tra một số chuyện.” Triệu Thanh Thanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như ngươi là chủ nhân tòa sơn trang này, vậy ta hỏi ngươi là được.”
“Được, ngươi hỏi đi.” Nữ nhân váy dài cười ha hả: “Nhưng ngươi có thể gọi đồng bọn của ngươi chuyển sang nơi khác ngủ không? Ta không thích tiếng thở của hắn.”
Triệu Thanh Thanh sửng sốt, không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Thiên đang nằm ngủ trên một tảng đá từ lúc nào, lại còn phát ra tiếng ngáy không nhỏ.
“Sư phụ, ngươi không sao chứ?” Triệu Thanh Thanh bước đến gần đẩy Hạ Thiên: “Nơi này không phải chỗ ngủ, nếu ngươi mệt, có thể quay về nhà trước.”
Hạ Thiên ngáp một cái, nhắm mắt đáp: “Ta không mệt, chỉ là nơi này chán quá. Nếu ta không ngủ, nữ nhân kia sẽ chết, ngươi sẽ chẳng còn gì để hỏi. Cho nên, ngươi không cần để ý đến ta, cứ làm chuyện của mình đi.”
Triệu Thanh Thanh không hiểu được lời nói của Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên đã bảo nàng tự xử lý, nàng cứ nghe theo hắn là được.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta.” Triệu Thanh Thanh quay người đối diện với nữ nhân váy dài: “Ngươi là ai? Những hiện tượng linh dị phát sinh trong khoảng thời gian gần đây có liên quan gì đến ngươi không? Thi thể có phải là do ngươi giở trò quỷ? Còn nữa…”
“Vị cô nương này, ngươi có thể hỏi chậm một chút không? Chúng ta vẫn còn có thời gian.” Nữ nhân váy dài khoát tay, một cái ghế màu đỏ rơi xuống sau lưng Triệu Thanh Thanh: “Ngươi có muốn uống gì không?”
“Không cần.” Triệu Thanh Thanh ngồi xuống: “Ta hỏi xong sẽ đi. Đương nhiên, nếu những chuyện này liên quan đến ngươi, ta sẽ mang ngươi đi theo.”
Nữ nhân váy dài lắc đầu: “Ta không đi đâu, hoặc nói tạm thời sẽ không. Vẫn còn chưa đến lúc.”
“Không phải do ngươi quyết định.” Triệu Thanh Thanh lạnh giọng nói.
Nữ nhân váy dài khẽ cười: “Vị cô nương này, ngươi đang ở trên địa bàn của ta lại dám nói chuyện với ta như thế, cũng không biết nên nói gan ngươi lớn hay là nói ngươi cuồng vọng nữa.”
“Ta tên Triệu Thanh Thanh, không phải cô nương này cô nương nọ.” Kiên nhẫn của Triệu Thanh Thanh trước giờ có hạn, lúc này nàng đã hơi mất kiên nhẫn: “Còn nữa, ngươi tốt nhất đừng nên trốn tránh vấn đề của ta. Ta không thích như thế.”
Nữ nhân váy dài thở dài một tiếng, dường như hơi do dự: “Vậy ngươi hỏi đi, có thể trả lời, ta nhất định sẽ trả lời. Không thể trả lời, ngươi hỏi cũng vô dụng thôi.”
Triệu Thanh Thanh mặc kệ, hỏi một lần nữa: “Ngươi là ai?”
“Nghiêm chỉnh là nói, ta không phải người.” Nữ nhân váy dài mỉm cười, có chút tự giễu: “Ngươi hẳn cũng nhìn ra được, việc này cũng chẳng cần phải giấu diếm. Ta chính là tượng Bồ Tát trong ngôi miếu lúc trước. Sáu bảy chục năm trước, có một tên tu tiên giả rảnh rỗi đến phát khủng đã điểm linh khí cho ta, thế là ta đã biến thành dạng này. Cũng không biết nên xem ta là yêu hay là linh vật nữa.”
“Vị tu tiên giả kia là ai?” Triệu Thanh Thanh không ngờ đến sẽ có chuyện như vậy, vội hỏi.
Nữ nhân váy dài nhớ lại, chậm rãi đáp: “Là một nữ đạo sĩ, họ Nhạc. Nàng ta nói mình đến từ Côn Luân Sơn, còn lại thì ta không biết.”
“Côn Luân Sơn?” Triệu Thanh Thanh trầm ngâm, thì ra là tu tiên giả trên Côn Luân Sơn: “Tại sao nàng ta lại điểm linh khí cho ngươi?”
“Ai mà biết, ngươi phải đi hỏi nàng ta chứ.” Nữ nhân váy dài lạnh nhạt đáp.
Triệu Thanh Thanh hỏi tiếp một vấn đề khá nghiêm trọng: “Chuyện gì đã xảy ra với những thi thể đó?”
“Bọn họ không phải ta giết, thi thể được chôn cách Lạc Phong sơn khoảng mười nghìn mét.” Nữ nhân váy dài giải thích: “Bọn họ là cổ nhân, hẳn là người sống bị hiến tế trước kia, sau đó gặp phải thiên tượng nào đó, được bảo tồn một cách hoàn hảo trong lòng đất.”
Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nói: “Ta muốn hỏi, vì sao những thi thể này lại xuất hiện?”
“Thì bọn họ không muốn tiếp tục ở trong lòng đất nữa, cho nên ta đã đưa bọn họ ra.” Nữ nhân váy dài cười nhạt: “Đối với nhân loại các ngươi, những thi thể này có giá trị nghiên cứu rất lớn. Các ngươi được chỗ tốt, lại còn đến chất vấn ta, có phải các ngươi quá đáng lắm không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận