Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2764: Long Thần Điện

“Bộp, bộp, bộp!”
Kim Phi Bằng, Lý Phượng Dĩnh và Bạch Thanh Dương nặng nề ngã xuống mặt đất, nếu như không phải có chiến giáp bảo vệ thì lần này hơn nửa phải phun ra ngụm máu.
“Triệu Thanh Thanh?” Kim Phi Bằng lồm cồm bò dậy, hắn giương mắt nhìn bóng người bỗng dưng xuất hiện, không khỏi kinh ngạc nói, “Sao ngươi vào được đây?”
“Ngay khi căn phòng thả đập nước ta đã vào rồi, chút lực lượng an ninh này có cũng như không.”
Triệu Thanh Thanh giống như là khách đến chơi nhà bạn, nàng ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài hơi vắt chéo vừa khéo để Hạ Thiên gối đầu.
“Tốt tốt tốt, nếu hai người đều xuất hiện rồi thì thật là cơ hội trời ban.” Kim Phi Bằng từ từ đứng dậy, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Cũng tránh cho chúng ta thiết lập nhiều bẫy rập, hôm nay phải giết chết hai ngươi mới được, đến lúc đó Thiên Đạo tổ sẽ tự nhiên sụp đổ, toàn bộ Kinh thành chính là thiên hạ của Long Thần Điện chúng ta.”
Triệu Thanh Thanh nghe vậy không khỏi mỉm cười nói: “Thật ra ta đã sớm biết về Long Thần Điện của các ngươi rồi.”
“Vốn không cảm thấy có gì, mọi người nước sông không phạm nước giếng, kết quả đám người các ngươi lại nhằm vào Thiên Đạo tổ, còn thường xuyên bắt cóc thành viên của chúng ta, việc này có chút quá đáng đấy.”
“Hừ, thế này là quá đáng à?” Kim Phi Bằng cười lạnh không thôi, “Thiên Đạo tổ các ngươi nắm giữ một phương, coi Kinh thành thành nhà của mình, làm mưa làm gió thì thôi, còn tùy ý xóa bỏ dị kỷ (những người không theo mình), việc này chẳng lẽ không quá đáng sao?”
Triệu Thanh Thanh lắc đầu thở dài: “Lập trường không giống, nói gì cũng không có tác dụng.”
“Thiên Đạo tổ trước giờ không tham gia vào tranh đấu của các thế lực, chỉ im lặng làm việc, thế mà vẫn có người ôm oán hận như các ngươi, bất cứ lúc nào cũng lật bàn, vậy thì không có cách rồi.”
“Vừa có được lợi ích, lại nói không tham gia tranh đấu, thật là nực cười.” Kim Phi Bằng cười khẩy không thôi với lời nói của Triệu Thanh Thanh, “Nếu các ngươi thật sự im lặng làm việc, thế sao không bảo Triệu gia nhường vị trí đi?”
Triệu Thanh Thanh hạn héo lời, “Mấy người các ngươi thật sự là tham lam vô độ, vốn đã cho các ngươi thời gian sống sót, nhưng các ngươi nhất định phải được một tấc tiến một thước, còn muốn đối phó sư phụ ta.”
“Nếu các ngươi muốn chết thì đành phải thành toàn cho các ngươi thôi.”
“Nói nhiều như thế, cuối cùng vẫn là nắm đấm gặp nhau.” Kim Phi Bằng vuốt nắm đấm, giọng nói bén nhọn: “Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta vong, không có lựa chọn thứ ba.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu: “Sửa lại chút đi, chỉ có một lựa chọn, đó chính là các ngươi chết.”
“Hừ, vậy xem thử các ngươi có bản lĩnh như trong truyền thuyết hay không!” Kim Phi Bằng bỗng dưng hóa thành một tàn ảnh, lấy tốc độ cực nhanh lao đến trước mặt Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, trong tay không biết từ lúc nào đã nắm một lưỡi hắc đao tạo hình kỳ lạ, nó trực tiếp chém đồ vật trước mắt hắn thành hai.
“Lưỡi đao này được đấy, chỉ là tốc độ của đồ đần nhà ngươi quá chậm, lực lượng cũng quá nhỏ.” Hạ Thiên còn chả thèm động, tùy tiện bình luận một câu.
Dưới đáy mắt Kim Phi Bằng lóe lên một tia dịa sắc, vừa nãy rõ ràng hắn nhìn thấy Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên đều ở trong tầm mắt,, tại sao lại không chém trúng chứ?
“Sư phụ ta thích đao của ngươi?” Bóng dáng của Triệu Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện bên người Kim Phi Bằng, nói muốn cướp lưỡi đao này: “Vậy thì tặng cho hắn chơi đi.”
Kim Phi Bằng cực kỳ tức giận, hắn nói với người khác: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, bao vây nàng lại!”
Bạch Thanh Dương và Lý Phượng Dĩnh lập tức xông đến, trong tay cầm đủ loại vũ khí, chia nhau trước sau vây chặt Triệu Thanh Thanh.
“Nếu như ta nhớ không sai thì ngươi hẳn là con trai của Bạch Tiểu Lỗi nhỉ, sao lại lẫn lộn với đám người này?”
“Ngươi thế mà còn dám đối phó với sư phụ của ta, không sợ ba ngươi làm thịt ngươi sao?” Triệu Thanh Thanh liếc nhìn Bạch Thanh Dương, có chút không hiểu hỏi.
“Bạch Tiểu Lỗi?” Hạ Thiên nghĩ một lát, trước kia hắn từng thu nhận một tiểu đệ như vậy, dường như còn thành lập một thế lực nào đó, sau đó được Sở Dao tiếp nhận xử lý.
“Đờ cờ mờ nhà ngươi!” Bạch Thanh Dương thẹn quá hóa giận, hắn quát mắng với Triệu Thanh Thanh: “Ta không có bất kỳ quan hệ gì với người đó, đã sớm cắt đứt với Bạch gia rồi, bây giờ ta là người của Long Thần Điện.”
Lúc này Hạ Thiên mới đánh giá Bạch Thanh Dương, hờ hững nói: “Còn thật sự là con trai của hắn kìa, ba ngươi có biết ngươi ở đây không?”
“Đã nói rồi, ta không có quan hệ với hắn.” Bạch Thanh Dương tức đến mức xanh cả mặt, chỉ tay vào Hạ Thiên nói: “Ngươi nói vớ va vớ vẩn, bây giờ ta phải giết ngươi.”
Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Xem ra Bạch Tiểu Lỗi không xử lý tốt việc trong nhà.”
“Bạch Tiểu Lỗi làm sao?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Việc này nói ra rất dài.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười, “Sau này lại nói.”
“Im miệng!” Bạch Thanh Dương lập tức móc súng, hắn điên cuồng nã đạn vào Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, “Ai còn nhắc đến việc này thì chết cho ta.”
“Đồ con nít, khẩu khí lớn đấy.” Triệu Thanh Thanh tỏ vẻ không vui, bóng người lóe lên xuất hiện sau lưng Bạch Thanh Dương, nàng thò tay bóp chặt gáy hắn, giống như xách một con gà lên rồi ném ra ngoài: “Cút sang một bên! Việc của ngươi chờ lát nữa để Bạch Tiểu Lỗi đích thân đến xử lý.”
“Rầm!” Bạch Thanh Dương nặng nề đụng vào tầng màn chướng kia, tuy có chiến giáp màu đen nên không đến mức bị điện giật, nhưng cũng ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận