Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1633. Được mời cơm

Người đang nói chuyện là một thanh niên, tuy ăn mặc bình thường, nhưng là hàng hiệu nổi tiếng, bộ đồ kia ít nhất cũng phải mấy vạn tệ, đương nhiên trong mắt những người không biết thì cũng không khác mấy so với mấy trăm tệ.
Nam nhân trẻ tuổi kia chừng hai mươi tuổi, thực ra bộ dáng cũng rất cao, cao gần 1m8, bây giờ, hắn đang khinh thường nhìn Hạ Thiên.
“Ta nói này Liễu Hàm, ngươi cứ luôn miệng nói mình có bạn trai, hoá ra là tên bạn trai như vậy à? Ta thấy hắn thật tội nghiệp, ngay cả đôi giày cũng không mua nổi nữa à? Ngươi thích hắn như vậy sao ngươi không mua quần áo cho hắn đi?” Người thanh niên đó nói rất lớn tiếng, như thể sợ người khác không nghe thấy.
Hơn nữa, hắn thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý, đặc biệt là một số người mới vừa bước ra khỏi nhà ăn, lúc này, vẻ mặt của họ hơi cổ quái, mặc dù họ cảm thấy Hạ Thiên rất nghèo, đi dép lê cũng rất kỳ lạ, nhưng con hàng đó vừa mới ôm Tô Bối Bối, vị mỹ nữ Tổng giám đốc, thì làm sao có thể là một kẻ không có tiền được chứ?
“Hàm Hàm, tên ngu ngốc kia đang theo đuổi ngươi sao?” Hạ Thiên nhìn Hàm Hàm, ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, đúng, nhìn đi, anh rể, ta cũng có người theo đuổi đó!” Hàm Hàm phấn khích: “Để ta nói cho ngươi biết, ta thực sự được rất nhiều người theo đuổi, điều kiện của họ cũng không tồi…”
“Ôi, người như ngươi cũng chỉ có loại ngu ngốc đó mới theo đuổi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Nè, cái gì gọi là người như ta chứ, đại tiểu thư Hàm Hàm ta đây xinh đẹp, dễ thương, giàu có, những người theo đuổi ta đều là những người giàu có đẹp trai!” Hàm Hàm tức tối: “Dù anh chàng kia có kém thông minh thì hắn cũng khá cao, đẹp trai giàu có nhé!”
“Này, các ngươi đang mắng ai vậy? Hả? Các ngươi đang mắng ai là kẻ đần đó?” Nam nhân trẻ tuổi kia tức giận: “Còn nữa, Liễu Hàm, ngươi còn không có chị gái, anh rể của ngươi ở đâu ra chứ? Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là con một à? Ngươi tìm một người đàn ông nghèo làm bạn trai mà không dám thừa nhận, nên để hắn đóng giả làm anh rể của ngươi chứ gì?”
Đối với lời của người kia, không ít người cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thật ra cũng có rất nhiều người biết đến Liễu Hàm, biết mẹ của Liễu Hàm, Mai Nhược Đình, cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn Thần Y, tuy là một cổ đông rất nhỏ, nhưng vì tập đoàn Thần Y có quá nhiều tài sản, nên Mai Nhược Đình nghiễm nhiên trở thành một người giàu có ở thành phố Giang Hải.
Liễu Hàm là con gái duy nhất của Mai Nhược Đình, nên nàng vẫn rất thu hút sự chú ý của người khác, ngoài ra, Liễu Hàm thực sự khá xinh đẹp, nên được nhiều người nhớ đến.
Mấy người ở đây thật sự chưa từng nghe nói Liễu Hàm có chị gái, bây giờ Liễu Hàm lại gọi người khác là anh rể khiến bọn họ rất kinh ngạc.
“Này, ta mắng ngươi là đồ ngốc đấy, ngươi mới là tên nghèo kiết xác, cả nhà ngươi đều là đỗ nghèo khỉ, nhà các ngươi có bao nhiêu tiền hả, ngươi còn dám nói anh rể ta nghèo, ngươi biết anh rể ta có thể dùng tiền đập chết ngươi luôn không?” Liễu Hàm mắng vị nam nhân trẻ tuổi kia: “Ai nói với ngươi là ta không có chị gái vậy? Chị của ta rất nhiều, là do ngươi không biết thôi, hơn nữa ngươi nên biến khỏi đây ngay đi, ngươi thật kém thông minh, làm ta xấu hổ trước mặt anh rể!”
Liễu Hàm thực sự không hài lòng với tên theo đuổi này, vốn dĩ nàng muốn khoe mình có người theo đuổi, nhưng kết quả tên đó lại cho rằng anh rể nàng không có tiền, như vậy không phải là đần độn sao?
Nói tóm lại, hiện tại nàng thực sự cảm thấy mất mặt nên khá khó chịu.
“Liễu Hàm, ngươi, ngươi lại dám nói nhà ta nghèo?” Thanh niên kia vô cùng tức giận: “Cho dù nhà ta có kém hơn ngươi một chút, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn tên nghèo mạt rệp này mà?”
Thanh niên đó quay đầu nhìn Hạ Thiên, chỉ tay vào hắn: “Mẹ nó, ngươi có phải nam nhân không? Ngươi có bản lĩnh thì đừng để Liễu Hàm ra mặt, chỉ là một tên nghèo kiết xác, ngươi có tư cách gì ở bên cạnh Liễu Hàm?”
“Đồ ngu.” Hạ Thiên lười biếng nói hai chữ, loại nhân vật nhỏ bé này, hắn không có hứng thú chút nào.
“Mẹ nó, ngươi mới là thằng ngu… á!” Thanh niên kia vô cùng tức giận, chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Thiên đá bay.
Mặc dù không có hứng thú với nhân vật nhỏ bé như này, nhưng hắn cũng không thích ruồi bu xung quanh.
Nam nhân trẻ tuổi đó nặng nề ngã xuống đất, sau đó ngất đi, thế giới đột nhiên trở nên im lặng hơn rất nhiều.
“Anh rể, ngươi vẫn bạo lực như vậy.” Hàm Hàm sững sờ, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi: “Mẹ, là ta đây, anh rể nói không đi ăn cơm chiều, nhưng bây giờ hắn đang rảnh rỗi … Ồ, được, được, ta sẽ nói với anh rể.”
Hàm Hàm quay lại nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, mẹ ta nói bây giờ nàng ấy sẽ đến gặp chúng ta, gần đây có một quán trà, chúng ta đến đó đợi nàng ấy nhé?”
“Được.” Hạ Thiên đồng ý.
“Mẹ, anh rể đồng ý rồi, ta đưa hắn đến quán trà trước, mẹ nhanh lên nhé.” Hàm Hàm vội vàng cúp máy rồi kéo Hạ Thiên đi ra ngoài: “Anh rể, chúng ta đi đến quán trà.”
“Hàm Hàm, mặc dù ta đẹp trai nhưng ngươi cũng không thể phi lễ với ta, cho nên ngươi buông tay ra.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Mặt của Hàm Hàm đen sì, suýt nữa muốn đập đầu vào tường chết, anh rể của nàng có hơi tự luyến quá rồi!
Ngoài ra, nàng chỉ nắm lấy cánh tay hắn thôi, sao lại thành không lịch sự với hắn?
“Anh rể, ngươi là đồ cổ hủ!” Hàm Hàm tức giận nói rồi buông Hạ Thiên ra: “Đi theo ta, quán trà cách đây không xa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận