Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2396. Hắn coi như sống rất tốt

“Công tử, ta cảm thấy ngươi vẫn nên nhánh chóng rời đi thì hơn.”
“Rời đi?” Nam tử trẻ tuổi có chút chần chờ nói: “Đầu sắt, ngươi hi vọng ta rời đi?”
“Hả, không phải ta hi vọng công tử rời đi.” Thiết Hùng Quan vội vàng lắc đầu, khoát tay nói: “Chỉ là công tử không thể xảy ra chuyện được, ta cũng chỉ là suy nghĩ thay công tử, dù sao nữ nhân kia rốt cục là người của ai, thực sự không thể nào đoán trước.”
Nam tử trẻ tuổi vừa cười vừa nói: “Vậy nếu như ta không đi thì sao?”
“Đương nhiên có thể rồi.” Thiết Hùng Quan sửng sốt một chút, “Đầu sắt sẽ thề sống chết bảo vệ an toàn của công tử.”
“Ngươi thật sự nguyện ý thề sống chết bảo vệ an toàn của ta?” Nam tử trẻ tuổi đặt hai tay lên đùi, mặt không đổi sắc hỏi.
Thiết Hùng Quan không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên.”
Nam tử trẻ tuổi giơ ngón tay lên: “Vậy ngươi đi giết các nàng.”
“Được!” Thiết Hùng Quan gật đầu, nói xong mới phát giác có vẻ không đúng, ngạc nhiên quay đầu lại phát hiện Sở Dao không biết từ lúc nào xuất sau lưng hắn, còn có bốn tỳ nữ kia của nàng.
“Sao các ngươi lại ở đây!” Thiết Hùng Quan bị dọa đến nhảy dựng lên, không hiểu tại sao kêu ầm lên: “Các ngươi đi theo ta hả, không đúng, mấy trăm tên đao phủ, cộng thêm mấy chục tên võ lâm cao thủ, vậy mà không ngăn nổi các ngươi?”
“Những phế vật kia, không đến mười giây liền có thể giải quyết.”
Sở Dao không hứng lắm ngáp một cái, sau đó nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia: “Ngươi chính là đại Boss sau lưng Thiết Đầu Bang?”
Nam tử trẻ tuổi rõ ràng không hiểu Boss có ý gì, nhưng vẫn hiểu được lời nói của Sở Dao, gật đầu: “Xem như thế đi.”
“Phải thì phải, không phải thì không phải, là thằng đàn ông thì có thể dứt khoát một chút hay không.”
Sở Dao trừng mắt nhìn người này, “Ta xem thường nhất chính là loại ẻo lả như ngươi, đúng là không sánh được với chồng ta.”
“Xem ra ngươi cũng không đơn giản là nanh vuốt của triều đình.”
Nam tử trẻ tuổi thở dài, “Kỳ thực ta chỉ muốn tìm một chỗ yên bình dưỡng lão, các ngươi cần gì phải tìm ta.”
Sở Dao có chút khinh bỉ nói: “Ngươi dạy người khác tu luyện công pháp âm độc, còn tính kế lúc An Thiên hội gặp chuyện, cái này mà gọi là dưỡng lão á?”
“Cơ Nữ Hoàng diệt quốc đếm không xuể, giết người ghê gớm, người khác muốn cho nàng một chút bất ngờ cũng khó tránh khỏi.”
Nam tử trẻ tuổi sờ ngón tay của mình, “Hơn nữa ta là tu tiên giả, không hề sử dụng pháp thuật thần thông, chỉ là chuẩn bị một vài chuyện nhỏ, như thế là đã nể mặt Cơ Nữ Hoàng rồi.”
“Bớt dát vàng lên mặt đi.” Sở Dao ghét nhất là loại người tự cho là đúng này, nhịn không được nói toẹt ra: “Nếu như ngươi thực sự dám sử dụng pháp thuật thần thông thì đi tìm Cơ tỷ tỷ đấu pháp đi, nói không chừng còn có thể khiến người khác xem trọng.”
“Đáng tiếc, loại tu tiên giả như các ngươi, tu vi vĩnh viễn không bằng Cơ tỷ tỷ, cũng chỉ có thể giống như chuột trong cống, làm thứ chuyện vớ vẩn kia.”
“Hạ phu nhân, ngươi có biết mình đang nói gì hay không!”
Nam tử trẻ tuổi cuối cùng cũng tức giận, trong mắt tràn ngập sát ý: “Tiên nhân không thể làm nhục, ngươi đang tự tìm chết à?”
“Trên thế giới này, chỉ có tự tôn của cường giả mới không thể làm nhục.”
Sở Dao chẳng ừ hử gì, lạnh lùng nói: “Cái khác thì miễn bàn, đừng nói là tu tiên giả, ngay cả thần tiên thì cũng chỉ như đồ đần mà thôi!”
Nam tử trẻ tuổi không nói nhảm nữa, hắn bỗng dưng giơ tay lên vỗ ra một đạo hàn quang chói mắt, toàn bộ mật thất trong nháy mắt được chiếu sáng, ngay sau đó một thanh trường kiếm liền đâm tới trước mặt Sở Dao.
Một kiếm này xuất hiện có chút đột ngột, khó lòng phòng bị được, huống chi vừa nãy mấy người Sở Dao đều bị tia sáng chiếu lên làm đôi mắt không mở được.
“Bộp!”
Một tiếng động vang lên, chỉ thấy một bóng người bay ngược ra ngoài, nện vào trong vách tường, gỡ cũng không gỡ được.
“Có chút tu vi ấy thôi à, ngay cả một cái tát của ta cũng không tiếp nổi, còn dám giả trang tiên nhân cái gì.”
Sở Dao vẻ mặt coi thường, nhếch miệng xì mắng: “Ta thấy là phế vật còn tạm được.”
Sau đó nàng quay lại phân phó với hai thị nữ: “Xuân nhi Thu nhi, mang hai tên phế vật này đi.”
Rất nhanh, Sở Dao liền dẫn theo bốn vị thị nữ còn có Thiết Hùng Quan thất hồn lạc phách, cùng với nam tử trẻ tuổi không rõ thân phận kia, trở về đảo Thần Tiên.
“Nguyệt tỷ tỷ, ta mang về hai người, xem như phần tử khủng bố.”
Sở Dao đi thẳng đến phòng trà, nhìn thấy Nguyệt Thanh Nhã còn có Cơ Nữ Hoàng, còn có đám người Lãnh Băng Băng, không khỏi nói: “Ta cảm giác sau lưng bọn hắn có thể có âm mưu to lớn, các ngươi ai đến thẩm vấn đi, ta không hiểu rõ phương diện này cho lắm.”
“Ta, ta đi! Chỉ cần đánh bọn hắn một trận, tuyệt đối không có ai có thể chịu được.”
Liễu Mộng giơ tay đầu tiên, chỉ là mọi người đều cho là nàng đang bày trò, cũng không có ai để ý tới nàng.
Cơ Thanh Ảnh nhịn không được nói: “Ngươi mỗi ngày đều đánh nhau trên An Thiên hội còn chưa đủ sao?”
“Để ta đi.” Lãnh Băng Băng nghĩ nghĩ, ở đây cũng chỉ có nàng thích hợp nhất làm loại việc này, dù sao cũng coi như nghề cũ của nàng, sau khi đến Tiên Vân đại lục vẫn luôn không có cơ hội dùng tới.
“Băng Băng tỷ đúng là thích hợp nhất.” Sở Dao gật đầu.
Sau khi Lãnh Băng Băng rời khỏi, Sở Dao quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thanh Nhã: “Nguyệt tỷ tỷ, vừa nãy ngươi đang nói gì vậy?”
“Đang nói tình hình gần đây của Hạ Lãnh.” Nguyệt Thanh Nhã thản nhiên nói.
Sở Dao vội vàng hỏi: “Nhóc con kia sao rồi, đã lâu không gặp hắn đúng là hơi nhớ.”
Nguyệt Thanh Nhã không đáp lời, ngược lại vẻ mặt Diệp Mộng Oánh cổ quái, một lúc sau mới lên tiếng: “Hắn coi như sống rất tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận