Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3608: Ta chính là thiên hạ đệ nhất thần y

“Ngươi, tại sao các ngươi vẫn còn ở đây?”
Ma Cao Nhân quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện Hạ Thiên và A Cửu đang đứng sau lưng bọn họ, còn tươi cười nhìn hắn ta và Lăng Thiên Phong.
A Cửu cười như không cười nói: “Chúng ta vừa ra khỏi quán rượu, vừa hay nhìn thấy các ngươi ở đây, kết quả nghe được những câu cực kỳ khó nghe.”
“Trùng hợp như vậy à? Không thể nào?” Ma Cao Nhân có chút không tin tưởng cho lắm: “Các ngươi rõ ràng đã đi từ sớm, làm sao còn có thể ở đây được?”
Lăng Thiên Phong không ngại dùng phán đoán ác ý nhất để ước đoán người khác, thậm chí còn hoài nghi người một nhà: “Chẳng lẽ là bà nương Lâm Lục Chi kia đã phát hiện ý đồ của chúng ta, cho nên nàng ta cố ý để lộ hành tung của chúng ta cho các ngươi? Hay là các ngươi vốn cùng một bọn với Lâm Lục Chi, cố ý cài bẫy hại chúng ta?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khinh thường nhìn hai người: “Đừng có dát vàng lên mặt của mình. Chúng ta không rảnh lãng phí thời gian trên người đám ngớ ngẩn ngươi đâu.”
“Ừm, không biết kế hoạch của chúng ta, tại sao lại có thể trùng hợp gặp như vậy được?” Ma Cao Nhân vẫn không tin, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên và A Cửu: “Ban đầu, ta cũng cho rằng các ngươi là người lương thiện. Bây giờ xem ra, cũng là hạng tâm cơ khó lường, ta lại càng có lý do thanh trừ các ngươi.”
Lăng Thiên Phong lập tức phụ họa: “Đúng vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải hành động, chi bằng hành động ngay bây giờ. Sau khi xử lý bọn họ xong, thuận tiện xử lý Lâm Lục Chi luôn.”
A Cửu có chút không tin nhìn hai người đang tự tin vô cùng: “Đầu óc các ngươi đúng là không dùng được. Các ngươi đi từ lầu chín xuống, còn chúng ta đi bằng cầu thang, một nhanh một chậm, thời gian đương nhiên phải trùng rồi.”
Lại không biết đang trào phúng hay khuyên nhủ, nàng còn bổ sung: “Về sau, nếu chẳng may đám nhân vật phản diện các ngươi không muốn lớn tiếng công khai mưu đồ bí mật, các ngươi nên tìm một gian phòng nhỏ, nói chuyện cũng nhỏ, như thế có ai mà biết được?”
“Hừ, ngươi nói có dễ nghe hơn cũng vô dụng thôi.” Lăng Thiên Phong quát.
A Cửu lắc đầu: “Quả nhiên năng lực phân tích có vấn đề.”
Hạ Thiên cười nói: “Cửu nha đầu, ta đã nói rồi, đừng nói chuyện quá nhiều với đám ngớ ngẩn đó nữa. Bọn họ nghe không hiểu tiếng người đâu?”
“Hừ, các ngươi mới là đám ngớ ngẩn đó.” Ma Cao Nhân nghe được Hạ Thiên dám mắng bọn họ như thế, lập tức nổi giận khiển trách: “Các ngươi phát hiện bí mật của chúng ta, các ngươi còn không lo đào mệnh, lại còn trực tiếp lộ diện. Quả thật đang tìm cái chết.”
Lăng Thiên Phong có chút không kiên nhẫn: “Nói nhảm với bọn họ làm gì, cứ giết thẳng là được.”
“Vừa rồi, ngươi bị đánh còn chưa đủ sao?” A Cửu bỗng nhiên có chút đồng tình với hai người kia. Trí thông minh không cao thì thôi đi, lại còn thường xuyên làm những chuyện gia tăng xác suất vào quan tài nằm: “Sinh mệnh rất quý giá, các ngươi nên trân trọng nó thì hay hơn.”
“Vừa rồi chỉ là diễn kịch thôi, ngươi cho rằng ngươi mạnh hơn lão tử?” Thân hình Lăng Thiên Phong bỗng nhiên dài gần hai mét, cả người biến thành một cự hán cao ba mét rưỡi: “Đúng là buồn cười. Hôm nay các ngươi sẽ chết ở đây. Ra tay.”
A Cửu thở dài: ‘Quả nhiên hảo ngôn khó khuyên quỷ đáng chết.”
Thân hình Ma Cao Nhân co rụt lại, trở nên dài hơn, bóng người nhàn nhạt, rất nhanh tán loạn, sau đó hóa thành một đám rắn rết bò cạp, lúc nhúc bò đến chỗ A Cửu và Hạ Thiên.
“A, buồn nôn quá.” A Cửu nhìn đám sinh vật dưới đất, không khỏi sợ hãi.
“Ngươi sẽ không cảm thấy buồn nôn nữa đầu. Bởi vì đầu của ngươi sẽ bị lão tử đập bể, ha ha ha.” Nắm đấm to gần bằng đầu A Cửu của Lăng Thiên Phong mãnh liệt đánh tới.
Chung quanh, thậm chí bên trên còn có độc vật không rõ đột kích.
Lại có thêm một cự hán toàn lực đánh tới.
A Cửu tuyệt không gấp, chỉ thản nhiên nói với Hạ Thiên: “Mấy thứ đồ ngổn ngang này, ngươi giải quyết đi, để ta giải quyết người kia cho.”
Nói xong, bóng người lóe lên, một quả đấm to lớn vọt đến.
“Cửu nha đầu, thật ra không cần thiết phải phải phiền phức như vậy đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Mấy thứ đồ chơi này chẳng tạo thành uy hiếp gì, muốn tiêu diệt cũng chỉ tiện tay mà thôi.”
“Ha ha, Hạ Thiên, ngươi quá cuồng vọng rồi.” âm thanh của Ma Cao Nhân chợt xa chợt gần: “Y thuật của ngươi đúng là rất lợi hại nhưng những độc vật này là bảo bối do Sái Độc Tông hao tổn mấy trăm năm mới bồi dưỡng ra được, so với độc vật độc nhất còn độc hơn gấp một vạn lần, không phải y thuật là có thể đối phó được.”
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường: “Đây còn không phải là độc vật. Nếu là độc vật, chúng sẽ vô hiệu đối với ta, bởi vì ta chính là thiên hạ đệ nhất thần y.”
“Vậy thì tốt quá rồi, vừa lúc đây chính là độc trận độc nhất thiên hạ.” Ma Cao Nhân không khỏi cười như điên: “Nhìn xem ngươi có thể chống đỡ được mấy…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Ma Cao Nhân kinh ngạc vô cùng, miệng mấp máy, vô thức nói ra được chữ “giây” cuối cùng.
“Được, vậy thì giây của ngươi đây.” Hạ Thiên cười hì hì, đưa tay lên mặt Ma Cao Nhân, tiện tay bóp nát xương mặt của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận