Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2889: Bước vào Tiểu Tiên Giới

Lão giả kim bào há miệng phun máu tươi. Ông ta há to miệng, dường như muốn nói điều gì đó, đáng tiếc đã muộn, cả người cắm xuống đám mây, rơi vào trong một sơn cốc sâu không thấy đáy.
Tần Bảo Ngọc và Trương Chí Thanh chấn kinh đến tắt tiếng. Bọn họ ngàn vạn lần không nghĩ đến Hạ Thiên lại dám giết chết sứ giả Tiểu Tiên Giới. Càng kinh khủng hơn chính là hắn chỉ dùng một quyền mà thôi.
“Hạ công tử, ngươi làm gì thế, ngươi không sợ bị Tiểu Tiên Giới trả thù sao?” Tần Bảo Ngọc lo lắng nói.
Hạ Thiên không hề lo lắng: ‘Có gì cần phải sợ chứ? Chỉ là một kẻ ngu ngốc thôi mà, xử lý thì xử lý.”
“Ngươi xác thực rất lợi hại.” Trương Chí Thanh nhìn chằm chằm Hạ Thiên cả nửa ngày, bỗng nhiên lên tiếng: “Ta không bằng ngươi, ta không tham gia thí luyện lần này. Ta muốn về Long Hổ Sơn bế quan. Chờ ngày ta xuất quan, hy vọng ngươi có thể đánh với ta một trận.”
“Chẳng hứng.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Trương Chí Thanh cũng chẳng cần Hạ Thiên đồng ý, bởi vì đây là quyết định của hắn ta. Sau khi tra kiếm vào vỏ, hắn ta quay người rời khỏi.
“Trương đạo huynh, ngươi muốn đi sao?” Tần Bảo Ngọc vô cùng kinh ngạc, vội khuyên nhủ: “Hạ công tử nói hắn không phải người tham gia thí luyện, ngươi cần chi phải từ bỏ.”
“Hắn tham gia hay không cũng không quan trọng.” Trương Chí Thanh lạnh nhạt nói: “Là do ta nhìn thấy được sự chênh lệch. Dựa vào tu vi hiện tại của ta, cho dù gia nhập tiên tông, ta có thể tiến bộ được bao nhiêu. Hơn nữa, cái gọi là sứ giả Tiểu Tiên Giới nhưng lại yếu đến mức như vậy, Tiểu Tiên Giới không vào cũng được.” Nói xong, hắn ta cũng không quay đầu lại.
Tần Bảo Ngọc đứng run thật lâu, trong lòng do dự không thôi. Thí luyện Tiểu Tiên Giới là cơ hội Tần gia cực lực tranh thủ mới có được. Nếu cứ như thế mà từ bỏ, hắn ta thật sự không cách nào giao phó với cả nhà. Nhưng, nếu mặt dày mày dạn đến Tiểu Tiên Giới, hắn ta cảm thấy mình không xứng.
“Tiêu tiểu thư, ngươi có tính toán gì?” Tần Bảo Ngọc đành phải hỏi người khác, hy vọng có thể nhận được một số ý kiến.
Mặc dù Tiêu Diễm Diễm đã khôi phục khí lực nhưng vết thương trên người vẫn nghiêm trọng như cũ. Nàng khó chịu nói: “Đương nhiên là về nhà dưỡng thương, chẳng lẽ đến Tiểu Tiên Giới chịu chết à.”
Về phần người nước ngoài Chiêm Mộ Tư, hắn ta vẫn nằm trên mặt tuyết, không rõ sống chết.
“Hạ công tử, ngươi nói lần thí luyện này, chúng ta có cần thiết phải tham gia nữa không?” Tần Bảo Ngọc đành phải hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên trả lời đơn giản một câu: “Các ngươi thích đi hay không, liên quan gì đến ta.”
Tần Bảo Ngọc cười khổ, thầm nghĩ, làm sao chuyện này không liên quan đến ngươi được chứ? Ngươi ngay cả sứ giả Tiểu Tiên Giới cũng làm thịt, nếu cứ như vậy mà đi, nói không chừng còn bị liên lụy.
“Thôi, ta nên quay về.” Tần Bảo Ngọc thở dài, nhưng trước khi đi, hắn vẫn khuyên Hạ Thiên: “Tuy nói tu vi vị kim bào lão giả không cao, nhưng Tiểu Tiên Giới cao nhân nhiều như mây. Hạ công tử, ngươi nên suy nghĩ một chút, đừng nên nộp mạng một cách uổng công.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Điều này không nhọc ngươi quan tâm.”
“Được rồi, hẹn gặp lại.” Tần Bảo Ngọc chắp tay với Hạ Thiên, sau đó rời đi.
Bạch Tiêm Tiêm đưa tay chỉ Chiêm Mộ Tư trên mặt tuyết: “Thiên ca ca, người nước ngoài này làm sao bây giờ? Không thì ngươi cứu hắn đi.”
“Không cần cứu cái tên ngu ngốc này đâu. Hắn hoàn toàn chẳng có việc gì.” Hạ Thiên nhếch miệng, nói với Chiêm Mộ Tư: “Ngươi đừng giả bộ nữa, mau xéo nhanh lên, nếu không, ta để ngươi chết thật ở đây đấy.”
Người nước ngoài bỗng nhiên mở mắt, nhanh chóng đứng lên, tiêu sái phủi nước đọng trên người: “Đừng đừng, để ta đi.”
Vừa đi chưa được mấy bước, hắn ta bỗng quay lại nói với Hạ Thiên: “Người anh em, lần này ngươi cứu mạng ta, ta thật sự vô cùng cảm kích. Khi nào ngươi đến Mỹ, ta nhất định sẽ đại diện cho Trường Sinh Thánh Điện nhiệt tình khoản đãi ngươi.”
“Không hứng.” Hạ Thiên trả lời.
“Này, Hạ Thiên, bây giờ ta trọng thương chưa lành, ngươi thật sự không có ý định cứu ta?” Sau khi mọi người đi hết, Tiêu Diễm Diễm bất mãn nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Không chết là được, ngươi trực tiếp về nhà chữa thương là được rồi.”
“Ta đến Tiểu Tiên Giới có việc, bây giờ ta mà về mới thật sự xảy ra chuyện đấy.” Tiêu Diễm Diễm lắc đầu, khẩn cầu Hạ Thiên: “Nhanh lên, ngươi châm cho ta một châm, giúp cơ thể của ta khôi phục hoàn toàn, ta cảm kích ngươi rất nhiều.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi cảm kích thì làm được gì cho ta?”
“Như vậy đi, sau khi ta đến Tiểu Tiên Giới, ta có thể giúp ngươi nghe ngóng tin tức A Cửu.” Tiêu Diễm Diễm cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Ta muốn đi tìm một trưởng bối Tiêu gia. Ông ấy ở Tiểu Tiên Giới không ít năm, hẳn sẽ biết được chút tin tức.”
“Như vậy thì được.” Hạ Thiên gật đầu, giữa ngón tay lộ ra ngân châm, cách không châm cho Tiêu Diễm Diễm hai châm.
“Mẹ kiếp, y thuật của ngươi đã đạt đến tình trạng này sao? Ngươi là yêu nghiệt à?” Tiêu Diễm Diễm cảm nhận cơ thể của mình trong khoảnh khắc khôi phục lại bình thường, tất cả thương thế trong nháy mắt đều biến mất, lập tức cảm thán không thôi.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi mới là yêu nghiệt đấy, vết thương cũng đã lành rồi, ngươi mau đi thăm dò tin tức A Cửu cho ta đi.”
“Làm sao mà thông báo cho ngươi?” Tiêu Diễm Diễm hỏi: “Tiểu Tiên Giới cũng không phải một địa phương nhỏ. Đây là một tiểu thế giới, nghe nói cương vực của nó còn lớn hơn cả trái đất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận