Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4192: Ngươi cứ tự nhiên

“Đám Thần tộc các ngươi không phải có danh xưng có thể phục sinh vô số lần sao?”
Hạ Thiên nhớ đến lời âm Huyết Thần Sứ và đám Thần tộc khác đã khoác lác qua, thuận miệng trào phúng: “Có mấy tên ngu ngốc thổi da trâu trước mặt ta cái gì là vĩnh viễn bất tử.”
Bạch Thi Tình tất nhiên nghe được, không khỏi cười khổ: “Phục sinh cũng được, không chết cũng được, chẳng qua chỉ dối gạt người mà thôi.”
Hạ Thiên hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Tất cả đều là giả sao?”
“Cũng không tính là giả nhưng cũng không phải hoàn toàn là thật.”
Bạch Thi Tình lắc đầu: “Ví dụ như Linh bá, ông ấy cứ thế mà chết. Hồn phách sẽ nhập vào bên trong thần hạch, tương dung với mệnh hồn. Khoảng mười hai năm sau là có thể thức tỉnh. Đến lúc đó thần hạch sẽ tái tạo nhục thân cho ông ấy, nhưng người sống lại vẫn là Linh bá sao?”
Hạ Thiên từ trước đến nay không thích suy nghĩ mấy vấn đề mơ hồ này. Hắn nói: “Đương nhiên không phải rồi.”
“Chúng ta cũng không dám nói chắc chắn như thế.” Bạch Thi Tình cười khổ: “Hội trưởng lão và ngũ tộc có bí thuật có thể giúp cho Thần tộc sau khi phục sinh vẫn giữ lại được toàn bộ ký ức ban đầu. Nhưng chúng ta chưa từng nhìn thấy bí thuật đó.”
Bạch Bích Tiêu hơi gấp lên, nói với chị mình và Hạ Thiên: “Hai người đừng thảo luận mấy chuyện huyền ảo ở đây nữa, trước mau cứu Linh bá đi. Nếu chậm trễ nữa, ông ấy sẽ chết thật đấy.”
“Cứu sống ông ta chẳng phải là chuyện tiện tay sao?” Hạ Thiên nhếch miệng, thái độ hờ hững, sau đó hắn lấy ra ngân châm đâm thẳng vào mi tâm của Linh bá.
“Khoan đã.” Bạch Thi Tình do dự nửa giây, sau đó gọi Hạ Thiên.
Bạch Bích Tiêu khó hiểu hỏi: “Tỷ tỷ, sao vậy?”
“Tĩnh linh văn trên người ngươi còn chưa được giải, vừa rồi ngươi lại cưỡng ép dùng linh khí. Lúc này ngươi nhất định bị linh văn trói chặt hơn.”
Bạch Thi Tình lập tức lấy một bình thuốc đưa cho Hạ Thiên: “Đây là Phá Chướng Đan, có thể tạm thời thoát khỏi khống chế của tĩnh linh văn, khôi phục được một phần linh khí. Đồng thời còn giúp cho kinh mạch, khổng khiếu trên người ngươi thông thuận một chút, ngươi thử xem có tác dụng hay không.”
Hạ Thiên cũng không khách sáo, mở nắp bình ra, uống thuốc trong bình giống như uống rượu, một hơi rót hết vào miệng.
“Ngươi, tại sao ngươi lại uống hết như vậy?”
Sắc mặt Bạch Thi Tình cứng đờ, kinh ngạc nói: “Đây là hung dược, uống nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi mau phun phần dư ra đi.”
“Với chút thuốc đó còn chưa đủ cho ta uống.” Hạ Thiên nhếch miệng, không hề lo lắng: “Được rồi, có chút tác dụng.”
Thuốc vào trong bụng, nó lập tức biến thành một dòng nước ấm, trong nháy mắt tản khắp tứ chi bách huyệt.
Hoa văn màu vàng trên người Hạ Thiên quả nhiên nhạt hơn rất nhiều. Băng hỏa linh khí cũng dễ dàng điều khiển, ngân châm giữa ngón tay trực tiếp đâm vào mi tâm của lão nhân cầm lái.
Nghịch Thiên Bát Châm khởi tử hồi sinh xác thực không phải việc khó.
Rất nhanh, sau mấy châm, Hạ Thiên thu ngân châm lại.
“Xong rồi sao?”
Bạch Bích Tiêu thấy vậy, lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, rồi lại nhìn lão nhân không nhúc nhích: “Vậy là được rồi à?”
Hạ Thiên đáp: “Được rồi.”
“Được rồi?” Bạch Bích Tiêu có chút không dám tin, tiến lên đỡ Linh bá dậy, nhẹ giọng gọi: “Linh bá, Linh bá? Ông ấy vẫn không có phản ứng. Có phải ngươi đang đùa chúng ta hay không?”
Đối với câu hỏi như vậy, Hạ Thiên ngay cả hứng thú phản bác cũng không có.
“A!”
Lão nhân cầm lái bỗng kêu lên một tiếng sợ hãi, ngồi bật dậy, biểu hiện mờ mịt nhìn chung quanh.
“Linh bá.” Bạch Bích Tiêu mừng rỡ như điên: “Ngươi sống lại thật rồi sao?”
Ban đầu, Bạch Thi Tình đối với cái gọi là khởi tử hồi sinh của Hạ Thiên cũng có chút hoài nghi, nhưng bây giờ nàng tận mắt nhìn thấy kỳ tích phát sinh.
“Lão nô xảy ra chuyện gì thế?”
Lão nhân cầm lái sửng sốt mấy giây, bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Không phải lão nô chết rồi sao? Hồn phách phải bị thu hồi về thần hạch mới đúng chứ, tại sao còn đứng ở đây?”
“Là, là Hạ Thiên cứu ngươi đấy.” Bạch Bích Tiêu vui đến phát khóc, chỉ vào Hạ Thiên mà nói.
Lão nhân cầm lái nghe xong, không khỏi giật mình, quay lại nhìn Bạch Thi Tình: “Đại tiểu thư, lời này của Nhị tiểu thư là…”
“Bích Tiêu không có nói sai.” Bạch Thi Tình gật đầu: “Đúng là Hạ, Hạ thần y cứu sống ngươi. Ngươi nhất định phải cảm tạ ơn cứu mạng của hắn.”
Lão nhân cầm lái hoàn toàn tin tưởng lời nói của Bạch Thi Tình. Ông quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên: “Lão nô khấu tạ ân cứu mạng của Hạ thần y, thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.”
“Được rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi không cần báo đáp. Cứu ngươi chỉ là tiện tay mà thôi.”
“n cứu mạng cũng không thể như vậy được.” Lão nhân cầm lái không nói thêm câu nào, chỉ hứa hẹn: “Về sau, nếu có gì sai khiến, xông pha khói lửa, lão nô sẽ không chối từ.”
Hạ Thiên khoát tay: “Ngươi cứ tự nhiên.”
“Nơi này không nên ở lâu.” Bạch Thi Tình trịnh trọng nói: “Linh bá, nếu ngươi không còn trở ngại, làm phiền ngươi chống thuyền chở chúng ta quay về.”
Lão nhân cầm lái cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Vâng, đại tiểu thư.”
Ông nhanh chóng huy động mái chèo, chống thân thuyền, dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi nguyên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận