Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3018: Hai người đúng là cùi bắp!

“Nữ nhân xa lạ kia vừa rồi nói đúng đấy.” Trương Minh Đà suy nghĩ một lát rồi nói với Hạ Thiên: “Đối với lão thái bà cổ địa, thật ra tin tức chính xác mà chúng ta biết cũng không nhiều. Bà ta dùng rất nhiều tên giả, bắt chuyện với tất cả mọi người đến cổ địa năm đó.”
Mặc dù Hạ Thiên có hậu cung khổng lồ, nhưng cũng không có tinh lực câu thông với nhiều người như thế, không khỏi khen một câu: “Lão thái bà này đúng là có chút lợi hại.”
“Đây là chuyện rất đáng bội phục sao?” Trương Minh Đà tức giận nói: “Người đến cổ địa lúc đó trước sau cộng lại khoảng trăm người. Ngươi suy nghĩ đi, ai có thể phân biệt được người nào là thật, người nào là giả?”
“Đại sư phụ, điều này nói rõ bản lãnh năm đó của ông vẫn chưa đến nơi đến chốn.” Hạ Thiên nhếch miệng, gương mặt toàn là sự khinh thường: “Nếu là ta, một chút là có thể nhìn ra thật giả.”
Trương Minh Đà trừng Hạ Thiên một cái: “Câm miệng cho ta.”
“Tuy nhiên, thật giả không quan trọng.” Hạ Thiên khoát tay, hỏi vào trọng điểm;” Bà ấy rất xinh đẹp sao?”
Lữ Nhân trấn an được Ôn Nhu, nghe Hạ Thiên hỏi, không khỏi mỉm cười: “Nghiêm chỉnh mà nói, chúng ta cũng không biết bà ta có xinh đẹp hay không? Bởi vì diện mạo của bà ta trong trí nhớ của chúng ta đều là bà ta tận lực để chúng ta nhìn thấy.”
“Nói thẳng đi, cần chi phải giấu diếm.” Trương Minh Đà nói tiếp: “Nói trắng ra, trên người bà ta tản ra một cỗ mị hoặc tự nhiên, hoặc cũng có thể là do tác dụng của cổ trùng, có thể tạo thành một hình ảnh mỹ nhân trong mộng hoàn mỹ nhất trong đầu người khác.”
Hạ Thiên cười hỏi: “Thế về sau thì sao? Đại sư phụ, tam sư phụ, hai người có…”
“Tuyệt đối không có.” Trương Minh Đà và Lữ Nhân không đợi Hạ Thiên nói xong, quả quyết phủ nhận.
“Ta còn chưa hỏi là gì mà." Hạ Thiên nghiền ngẫm nói: “Hai người kích động làm gì?”
Trương Minh Đà và Lữ Nhân âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Đừng kích động như vậy. Bây giờ hai người cũng đã có gia đình riêng của mình. Mấy chuyện này không thể để lộ ra ngoài. Có cũng phải nói không có, mặc dù trên thực tế đúng là không có.
“Có thể nói như vầy, mặc dù lão thái bà kia mê hoặc rất nhiều người.” Trương Minh Đà nói tiếp: “Nhưng chân chính tiếp xúc da thịt với bà ta cũng chỉ có lão nhị.”
“Nhị sư phụ mạnh như vậy sao? Nhưng diện mạo của ông ấy đúng là phong nhã, luận giá trị nhan sắc, đại khái cũng là người tương đương với ta.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Hai người đúng là cùi bắp.”
Trương Minh Đà và Lữ Nhân đều khó chịu: “Hắn ta mà đẹp trai cái rắm. Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta mới thật sự là người đẹp trai, ném xa ngươi tám con phố vẫn còn được.”
“Bớt làm bộ đi.” Hạ Thiên nói: ‘Khi ta còn bé không phải các người còn trẻ sao? Nhìn như thế nào cũng không thấy đẹp trai.”
Trương Minh Đà không khách sáo mắng một câu: “Đó là do ánh mắt của ngươi có vấn đề.”
‘Chúng ta tranh với ngươi cái này làm gì, vẫn nên nói tiếp chuyện cũ đi.” Lữ Nhân rất nhanh bình tĩnh lại. Tên tiểu tử thúi này có một năng lực vô duyên vô cớ khiến người ta phải khó chịu, không nhìn thì tốt hơn.
Lông mày Trương Minh Đà cau thành một cục, hiển nhiên chuyện năm đó vẫn còn chưa tiêu tan trong lòng ông: “Khi đến cổ địa, con người ta sẽ dễ dàng rơi vào một trạng thái cổ quái. Bất luận tâm trí hay cơ thể, thỉnh thoảng sẽ mất đi khống chế. Lúc đó, ta còn tưởng rằng mình bị trúng cổ, về sau phát hiện thì ra không phải. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bây giờ ta còn chưa biết rõ ràng. Cho nên, sau này ta không đến cái nơi quỷ quái đó nữa.”
“Đúng, nhất là Nguyệt Phương Nguyên.” Lữ Nhân nói tiếp: “Nơi đó là một sơn cốc, chính giữa có một cái hồ. Ta đã lặn xuống mấy lần nhưng hoàn toàn không chạm được đến đáy. Đứng bên cạnh hồ, ta có thể cảm nhận được thân tâm, vận mệnh, thậm chí thiên địa pháp tắc của mình bị người ta khống chế, cực kỳ không thoải mái.”
“Ồ?” Lúc này, Hạ Thiên mới thật sự cảm thấy hứng thú: “Tại sao trạng thái này lại giống với cảm giác bị nhốt vào bên trong một loại pháp tắc nào đó nhỉ?”
Trương Minh Đà suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Pháp tắc là cái gì thì cũng chỉ nghe nói qua chứ chúng ta chưa từng tiếp xúc qua, cho nên không cách nào so sánh. Nếu ngươi đến cổ địa, tốt nhất nên thay chúng ta giải đáp nghi hoặc này.”
“Lão thái bà kia câu dẫn một lần nhiều người như thế, rốt cuộc bà ta muốn làm gì?” Hạ Thiên nhớ lại chủ đề trước đó: “Chẳng lẽ bà ta muốn thải dương bổ âm?”
Trương Minh Đà im lặng một lát, thở dài rồi nói tiếp: “Nói tóm lại, bà ta cũng chỉ tiến hành giao lưu thân mật với lão nhị, với người khác thì ngay cả tay cũng chưa từng nắm qua.”
Hạ Thiên nhịn không được cảm khái một câu: “Lốp xe dự phòng các người thật đáng thương.”
“Cái gì mà lốp xe dự phòng? Ngươi mới là lốp xe dự phòng đấy.” Trương Minh Đà bị lời nói của Hạ Thiên làm cho tức giận: “Chẳng qua y thuật của ta lúc đó không tinh, bị bà ta mê hoặc mà thôi. Một, ta không có thích bà ta, hai, ta không có thay bà ta làm bất cứ chuyện gì cả, lấy đâu ra chuyện lốp xe dự phòng.”
Hạ Thiên bật cười, cái gì cũng không nói.
Trương Minh Đà lại càng tức giận hơn nhưng cũng lười dây dưa ở phương diện này. Ông nói: “Theo ta phỏng đoán, lúc đó nữ nhân kia rất có khả năng đang tìm một người đặc biệt, mà trong số chúng ta, cũng chỉ có trên người lão nhị mới có thứ mà bà ta muốn, cho nên bà ta mới chọn trúng hắn ta.”
Hạ Thiên nói: “Thế không phải bà ta thật lòng thích nhị sư phụ sao?”
Trương Minh Đà và Lữ Nhân cùng nhau quát một tiếng: “Khốn kiếp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận