Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2450: Cái gì gọi là kinh dị thực sự

Không biết lúc nào, Hạ Thiên liền đứng ở bên người Ứng Mộng Bạch cách đó không xa, cười hì hì nói: "Nói đi, nói tiếp đi."
"Ngươi, ngươi... Chuyện này không thể nào, sao ngươi còn sống!" Ứng Mộng Bạch sợ hết hồn, liền lùi lại mười mấy bước, sắc mặt kinh ngạc không thôi, chỉ vào Hạ Thiên rồi nói: "Ngươi rõ ràng đã trúng Huyền Nguyệt Chiếu Bạch của ta, thân thể đều đã hóa thành bộ xương khô, làm sao lại còn sống."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Cái chiêu Chiếu Bạch gì đó của ngươi, quả thật là rất lợi hại. Có điều, ngươi học không đến nơi đến chốn, tốc độ lại quá chậm. Nhìn bộ dáng nghiêm túc của ngươi, ta liền nghĩ để ngươi cao hứng một chút, nếu không nhiều năm tôi luyện của ngươi sẽ đổ sông đổ bể mất."
"Ta không tin." Ứng Mộng Bạch đúng thật là nhận phải đả kích không nhỏ, "Huyền Nguyệt Chiếu Bạch của ta tuyệt đối không thể sơ suất, cho dù là âm Hậu, trúng chiêu này của ta, muốn bình yên thoát thân, cũng phải chịu nguyên khí đại thương, làm sao ngươi có thể lành lặn như vậy được."
"Vậy ngươi có nghĩ tới một khả năng như sau không." Y Tiểu Âm cười nhạt, bổ sung thêm: "Tu vi của Hạ Thiên kỳ thực đã cao hơn âm Hậu rất nhiều."
"Nói láo!" Ứng Mộng Bạch lập tức phản bác: "Hắn rõ ràng cũng chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, ngươi nghĩ mắt ta bị mù không nhìn ra hay gì? Một Kim Đan nhỏ bé, có thể có tư cách gì chứ, ở trên đảo Sương Nguyệt bọn ta, Kim Đan kỳ không có mười người cũng có tám người, Hạ Thiên hắn lại là cái thá gì chứ."
"Ngươi mới là cái thá gì thì có." Hạ Thiên bĩu môi, "Học nghệ không tinh, lại không dám chấp nhận hiện thực, loại đồ đần như ngươi, ta thấy rất nhiều rồi."
Y Tiểu Âm cười nói: "Kim Đan kỳ cũng có Kim Đan kỳ này Kim Đan kỳ nọ, giống như là đều đang ở giữa sườn núi, có người thì từ trên đỉnh núi trở về sườn núi không tốn chút sức nào, mà có người thì lại kiệt sức cả đời mới miễn cưỡng đi tới sườn núi."
"Có ý gì?" Ứng Mộng Bạch không biết Y Tiểu Âm muốn nói cái gì, hoặc là nói thật ra hắn đã biết nàng đang nói tới cái gì, chỉ là không thể nào tiếp nhận điều đó mà thôi: "Ha ha, lẽ nào ngươi muốn nói là Hạ Thiên trên thực tế đã sớm là Độ Kiếp kỳ, sau đó cảnh giới rơi xuống Kim Đan kỳ?"
Không chờ Y Tiểu Âm và Hạ Thiên nói, Ứng Mộng Bạch trước hết liền bắt đầu cười ha hả, giễu cợt nói: "Thực sự là buồn cười, chỉ bằng chút linh khí trên trái đất, coi như tu thêm mười ngàn năm, e là cũng không có một tên tu tiên giả Độ Kiếp kỳ."
Nghe nói như thế, sắc mặt của Y Tiểu Âm không khỏi cổ quái, bởi vì mười mấy năm trước, Hạ Thiên đã giúp mười mấy cô vợ của hắn lên tới Độ Kiếp kỳ.
Hạ Thiên chẳng muốn nói nhảm với người này, vẻ mặt tùy ý nói: "Ban đầu còn cảm thấy ngươi còn có chút thú vị, muốn chơi đùa với ngươi, nhưng giờ lại phát hiện, ngươi cũng chỉ là một tên đần, tốt nhất là không nên phí thời gian với ngươi."
"Hạ Thiên, ngươi đừng quá càn rỡ. Chẳng qua là may mắn thoát chết khỏi Huyền Nguyệt Chiếu Bạch của ta, liền cảm thấy mình lợi hại." Ứng Mộng Bạch dần dần tiếp nhận hiện thực, nhưng có sự sai lệch trong hiểu biết, "Ta chỉ có thể nói, ngươi còn quá non. Ở trong tầng không gian này, ta muốn mạng của các ngươi, cũng chỉ là dễ như ăn cháo mà thôi."
Hạ Thiên gật gật đầu, cười hì hì nói: "Đúng, ngươi muốn lấy mạng của bọn ta, xác thực là dễ như ăn cháo. Nhưng mà, tay của ngươi giơ lên được không?"
"Hiện tại ta liền khiến cho thể xác và linh hồn của các ngươi đều diệt, vĩnh viễn không bao giờ siêu thoát!" Ứng Mộng Bạch bị Hạ Thiên chọc giận, giơ tay liền muốn triệu hoán vầng trăng màu đen lần nữa, kết quả là thình lình phát hiện bản thân không nhúc nhích được.
"Không phải là dễ như ăn cháo cơ mà, thử giơ tay lên cho ta xem thử xem." Trên mặt Hạ Thiên vẫn cười hì hì, chỉ là trong mắt đầy vẻ trào phúng.
Ứng Mộng Bạch liều mạng giẫy giụa, ngay cả mặt mũi đều trông khá dữ tợn, nhưng đáng tiếc tứ chi vẫn không thể nhúc nhích, đành phải bất lực căm phẫn, nói: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?"
"Không có gì, chỉ là đâm cho ngươi một châm mà thôi." Hạ Thiên cười hì hì.
"Chuyện này không thể nào, ta căn bản không có cho ngươi cơ hội tới gần ta." Ứng Mộng Bạch cẩn thận suy nghĩ một lát, rõ ràng nhớ Hạ Thiên từ đầu tới đuôi đều chưa hề tới gần hắn, "Châm pháp của ngươi đã sớm bị bọn ta nghiên cứu triệt để, làm sao có thể có sơ hở, cho ngươi cơ hội đâm châm được."
"Bọn đần các ngươi lúc nào cũng thích tự cho là đúng." Hạ Thiên lắc đầu, lười biếng nói: "Khoan hãy bàn về việc châm pháp của ta không thể bị nghiên cứu triệt để, coi như bị nghiên cứu triệt để, các ngươi cũng không phòng ngự được, bởi vì tốc độ của ta nhanh hơn các ngươi vô số lần."
Nếu không phải thân thể bị cứng đờ, thì Ứng Mộng Bạch quả thực muốn cười phá lên: "Tốc độ nhanh hơn bọn ta nhanh vô số lần, Hạ Thiên, ngươi đúng thật là biết chém gió, tại sao ngươi không nói gấp một vạn lần luôn đi."
"Gấp một vạn lần, đây gần như là đánh giá khiêm tốn nhất." Hạ Thiên cũng không thấy xấu hổ, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Âm Vô Vũ cũng cảm thấy Hạ Thiên thực sự có chút phóng đại, cái câu này cũng dám nói ra được, quả nhiên là ngông cuồng đến tột đỉnh.
Nhân gian có câu, trời muốn diệt vong ai, thì nhất định phải để người đó điên cuồng. Nàng không khỏi có chút lo lắng cho số phận của Hạ Thiên, và cả hậu quả Y Tiểu Âm có thể sẽ bị vạ lây.
Sắc mặt của Y Tiểu Âm vẫn không hề biến hóa gì, một là vì câu nói như thế này nàng nghe được quá nhiều lần từ trong miệng Hạ Thiên, hai là vì nàng cũng không có cảm thấy Hạ Thiên đang thổi phồng.
"Ngươi không tin, vậy hãy để ta cho ngươi nếm thử là biết liền." Hạ Thiên không biết nghĩ tới mưu ma chước quỷ gì, cười hì hì đi tới Ứng Mộng Bạch, lấy ngân châm ra ngay dưới sự chứng kiến của Ứng Mộng Bạch.
"Hạ Thiên, ngươi, ngươi muốn làm gì!" Ứng Mộng Bạch trơ mắt nhìn Hạ Thiên châm, quanh người hắn có vô số huyệt vị đã bị châm đâm.
Hạ Thiên kỳ thực đã cố tình hãm lại tốc độ, chính là muốn để cho Ứng Mộng Bạch nhìn tận mắt ngân châm đâm trên người hắn, sau đó để hắn cảm nhận biến hóa trên cơ thể mình từng chút một, cũng cảm nhận từng chút một cái gì gọi là kinh dị thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận