Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3643: Ngươi mới là muốn giết người diệt khẩu

“Tập đoàn Thần Y?” Nam Cung Vũ giật mình: “Khó trách! Sản phẩm gần đây của công ty các ngươi xảy ra không ít chuyện. Ta đã cho người đi điều tra. Trước khi sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, ta sẽ thu lại toàn bộ sản phẩm của công ty các ngươi, không cho phép tiêu thụ ở thành phố Thiên Hải nữa.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Lão đầu, ngươi là ai? Ngươi nói không cho phép thì là không cho phép à?”
“Ta tên Nam Cung Vũ, là một y sư, nhận được sự để mắt của y giới, cho nên ta được đề bạt làm Hội trưởng hiệp hội cổ y.” Nam Cung Vũ lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu cũng không khách sáo: “Ở thành phố Thiên Hải, tất cả những gì liên quan đến y dược, ta nói không được phép thì là không được phép, ngươi có ý kiến gì sao?”
Lam Y Nhân nói: “Nam cung tiên sinh, tất cả sản phẩm của công ty chúng ta đều được kiểm tra chất lượng xong xuôi mới đưa vào thị trường, mỗi một sản phẩm đều có số seri đặc biệt, tuyệt đối không có khả năng xảy ra vấn đề.”
“Trên thế giới không có gì là tuyệt đối.” Nam Cung Vũ vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Còn nữa, vừa rồi nhìn ngươi dường như muốn dùng châm? Không biết ngươi học y được mấy năm? Có chứng chỉ hành nghề thầy thuốc hay không? Có hiệp hội nào chứng nhận cho ngươi hay không?”
“Y thuật của ta đệ nhất thiên hạ, không cần chứng nhận gì cả.”
Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói: “Trên thế giới chẳng có ai xứng đáng phát chứng nhận cho ta.”
“Y thuật đệ nhất thiên hạ? Khẩu khí lớn thật, ai phong cho ngươi?” Nam Cung Vũ cười lạnh: “Ta cũng muốn biết ngươi là ai? Học nghề từ người nào?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Y thuật của ta đệ nhất thiên hạ, đây chính là sự thật, không ai phong cả. Ta có ba sư phụ, đại sư phụ Trương Minh Đà. Tuy nhiên, y thuật của ta nhiều hơn là tự học, đã sớm vượt qua ông ấy.”
“Trương Minh Đà?” Nam Cung Vũ cau mày, khinh thường càng đậm: “Thì ra là đồ đệ của Quỷ Y Trương Minh Đà, khó trách xem mạng người như cỏ rác. Việc hôm nay, ta quản. Nếu tập đoàn Thần Y các ngươi không cho ta một lời giải thích, các ngươi đừng hòng ở thành phố Thiên Hải, không, đừng nghĩ đến việc đặt chân trong toàn bộ giới y học.”
Người nào nghe xong cũng kích động không thôi, cảm kích tột độ đối với vị Nam Cung lão tiên sinh kia.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Lão đầu nhi, đừng giả bộ nữa. Chuyện hôm nay không phải do ngươi sắp xếp hết sao? Bây giờ còn giả bộ chính nghĩa gì nữa?”
“Đến bây giờ, ngươi còn muốn cắn ngược Nam Cung tiên sinh sao? Tập đoàn Thần Y của các ngươi đúng là ti tiện.” Trần Xảo Xảo ở bên cạnh không ngừng chế giễu.
“Trước cứ thông báo cho gia đình mang thi thể về.”
Nam Cung Vũ dặn dò: “Còn nữa, lập tức báo cảnh sát. Mọi người ngăn cản hết tất cả lối ra, đừng để bọn họ chạy mất.”
“Ta không nói hắn ta có thể đi.” Hạ Thiên khó chịu, tiến lên dẫm lên người Dịch Đại Sơn, người khác không mang đi được.
Nam Cung Vũ quát lạnh: “Người ta đã chết rồi, ngươi còn không muốn buông tha cho hắn ta. Ngươi quả thật không bằng cầm thú.”
“Ta không rảnh nói nhảm với ngươi, để tiểu tử này lại rồi hãy nói.” Hạ Thiên nhếch miệng, ngân châm một lần nữa đâm xuống.
“Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi điếc à?” Nam Cung Vũ bị chọc giận, đưa tay chụp về phía Hạ Thiên.
Một tay khác của Hạ Thiên nhẹ nhàng điểm trúng bàn tay của Nam Cung Vũ, lúc này ngân châm đã đâm vào mi tâm Dịch Đại Sơn.
“Tập đoàn Thần Y của các ngươi đúng là quá đáng.” Trần Xảo Xảo tức giận đến toàn thân phát run, mắng to Hạ Thiên: “Tên ma đầu giết người không chớp mắt kia, ngươi hại chết người còn chưa đủ, lại còn sỉ nhục thi thể của người ta…”
Nàng ta còn chưa nói hết, Dịch Đại Sơn ho khan hai tiếng, lập tức kêu thảm lên: “A, đau quá, đau quá…”
Trần Xảo Xảo cứng họng, ngẩn cả người, ánh mắt vô thức liếc nhìn Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ cũng sững người, hiển nhiên không nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện này, nửa ngày sau cũng không biết nói cái gì.
“Vừa rồi ai đã nói chắc như đinh đóng cột hắn ta bị chúng ta độc chết?” Lam Y Nhân thản nhiên hỏi ngược lại: “Xem ra, khi các ngươi giội nước bẩn, các ngươi chuẩn bị còn chưa được đầy đủ.”
Dù sao Trần Xảo Xảo cũng là phóng viên, rất nhanh lấy lại tinh thần: “Chuyện này chỉ có thể nói rõ mạng của vị Dịch tiên sinh này lớn, cũng không thể nói chuyện các ngươi hạ độc trong trà không tồn tại, càng không thể nói rõ sản phẩm của công ty các ngươi không có vấn đề.”
“Nói hay lắm.” Lam Y Nhân mỉm cười, thậm chí nhịn không được vỗ tay lên: “Mời Trần phóng viên giải thích một chút, vừa rồi không có ai nói hắn ta uống trà trúng độc, tại sao ngươi lại biết thế?”
Sắc mặt Trần Xảo Xảo cứng đờ, lập tức giải thích: “Trước khi Dịch Đại Sơn chết đã kêu lên, tất cả mọi người đều nghe được.”
“Ta nhớ hắn ta chỉ nói một câu “các ngươi hạ độc” thôi mà, có nhắc gì đến chữ trà đâu?” Lam Y Nhân một lần nữa hỏi ngược lại: “Còn nữa, tại sao ngươi biết hắn ta tên Dịch Đại Sơn? Vừa rồi hình như không ai đề cập tên của hắn ta với ngươi mà.”
“Đây, đây là…. Bởi vì…” Lúc này, Trần Xảo Xảo thật sự không phản bác được.
Ngược lại Nam Cung Vũ hừ lạnh một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Lam Y Nhân và Trần Xảo Xảo, cao giọng nói: “Cho dù vị tiên sinh này không chết, nhưng không thể nói rõ hắn ta không trúng độc, ta cần kiểm tra cho hắn ta một chút.”
Nói xong, Nam Cung Vũ liền sờ mạch Dịch Đại Sơn.
“Ta thấy ngươi muốn giết người diệt khẩu.” Hạ Thiên bắt lấy tay Nam Cung Vũ, bóp nhẹ một cái khiến cho đối phương đau đến nhe răng.
Một cây ngân châm rơi xuống đất, một giọt chất lỏng màu đen cũng vẩy xuống đất, trong nháy mắt hòa tan mặt đất thành cái hố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận