Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3858: Câu cá có gì không tốt

“Dạ Đế?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy hai chữ này, nhất thời rơi vào mê mang. Một cái thôn hoang vắng như thế lại lấy một danh tự thật bá khí, cảm giác thật sự không hài hòa.
“A, mỹ nữ, ngươi biết chữ phía trên sao?”
Lão đầu nhi đội nón lá vành trúc lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Ninh Nhụy Nhụy kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ ông không biết chữ?”
“Ha ha, lão già ta xác thực không biết chữ.”
Lão đầu nhi cười khẽ, ý vị thâm trường: “Tuy nhiên, bên trên tấm bảng cũng không nhất định là chữ.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe không hiểu: “Lão gia gia, không phải chữ, vậy nó là cái gì?”
“Không có gì, chỉ là trước kia có du khách khắc xuống. Nơi này thật ra gọi là thôn Tuyết Ẩn.”
Lão đầu nhi cũng không giải thích, hỏi ngược lại Ninh Nhụy Nhụy: “Mỹ nữ, ngươi nhất định phải vào thôn sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Ta có một người bạn, rất có thể cũng đã đến thôn của các ngươi, ta phải tìm nàng ấy.”
Lão đầu nhi mỉm cười: “Người bạn kia của ngươi hơn phân nửa là bị Mai cô gọi đến hồ câu cá rồi.”
“Sao?”
Ninh Nhụy Nhụy khó hiểu hỏi: “Nếu trong thôn các ngươi đã có hồ, vì sao lại còn muốn đến hồ Thấm Nguyệt để câu cá?”
“Ta đến câu cá sao?”
Lão đầu nhi ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn cần câu trên tay mình, lập tức cười khan: “A, đúng, người đã già, trí nhớ không tốt. Cá trong hồ Thấm Nguyệt ăn ngon hơn. Mặc dù hồ trong thôn có cùng nguồn gốc nhưng cá lại không thể ăn, mà ăn cũng không ngon.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, lại càng thêm hoài nghi Dương San rất có thể đã bị người ta lừa gạt vào trong thôn này: “Vậy ta có thể đến cái hồ trong thôn ông không?”
“Ngươi muốn đi thì đi, ở đằng kia kìa.”
Lão đầu nhi đội nón lá vành trúc cũng không có ý kiến, đưa tay chỉ về một hướng: “Ở đằng kia kìa. Nếu bạn của ngươi xác thực không cẩn thận đi vào trong thôn, hẳn cũng ở bên kia. Ngươi tìm được nàng ta thì dẫn nàng ta đi, đừng nói với bất cứ kẻ nào.”
Ninh Nhụy Nhụy thấy lão đầu nhi nói chuyện trịnh trọng như vậy, biết bên trong nhất định có ẩn tình, nhưng nàng cố nhịn lại lòng hiếu kỳ của mình, nói tiếng cảm ơn ông ta, rồi lập tức đi vào thôn.
Thôn này khá vắng vẻ, ngoại trừ mấy cái nhà tranh lẻ tẻ thì cũng chỉ có động tuyết.
Điều khá kỳ quái chính là, trong làng hầu như không có người.
Nhưng Ninh Nhụy Nhụy rõ ràng cảm giác được có mấy ánh mắt khác thường đang bắn về phía nàng, mang theo ý vị khó hiểu, khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.
Ninh Nhụy Nhụy vô thức cảm nhận được thôn này hẳn có liên hệ thần bí với hồ Thấm Nguyệt, chỉ là nhất thời không có đầu mối mà thôi.
Việc cấp bách bây giờ chính là tìm Dương San đã bị mất tích, sau đó tìm hiểu xem thôn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chưa được bao lâu, Ninh Nhụy Nhụy quả nhiên đến một cái hồ, lớn thì không lớn lắm, xem chừng chỉ bằng một phần mười hồ Thấm Nguyệt nhưng hình dạng lại giống nhau như đúc, như trăng khuyết, nhưng phương hướng thì ngược lại.
Ninh Nhụy Nhụy quả nhiên nhìn thấy có mấy bóng người bên hồ, vì thế liền tăng tốc bước chân đi tới.
Dương San đang cầm cần câu thả câu bên hồ, biểu hiện cực kỳ chăm chú.
Bên cạnh còn có một nữ nhân, chính là Hàn Nhạc Hân. Nàng ấy cũng đang hồn nhiên câu cá.
“Dương San, quả nhiên ngươi ở đây.”
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên nhận ra Dương San, lập tức kêu lên.
Nhưng Dương San lại không đáp lại, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm mặt hồ không lay động, giống như không nghe được Ninh Nhụy Nhụy gọi.
“Sao?”
Biểu hiện của Dương San như vậy rõ ràng không thích hợp. Ninh Nhụy Nhụy liền đưa tay đụng vào nàng.
“Đừng lộn xộn, ngươi làm như thế sẽ hại chết nàng ấy.”
Lúc này, bên trên bỗng nhiên vang lên một âm thanh.
Ninh Nhụy Nhụy giật mình, nghiêng người nhìn sang, đột nhiên phát hiện bên cạnh nàng đã có một người, là một nữ nhân đã có tuổi.
Tuy nhiên, bà ta mặc một chiếc áo tơi, dáng người lại rất cao lớn, Ninh Nhụy Nhụy ngay từ đầu vô thức coi bà ta là một gốc cây.
“Ngươi là ai?”
Ninh Nhụy Nhụy sinh lòng cảnh giác, tay trái lập tức nắm chặt Lưu Vân Thiết Nhận, lạnh lùng nhìn nữ nhân giống cây kia.
“Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?”
Nữ nhân áo tơi nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy, giọng nói có chút âm trầm: “Cổng thôn Tuyết Ẩn có trận pháp, trừ phi có thôn nhân trong thôn dẫn đường. Nếu không, ngươi không có khả năng vào đây.”
“Một lão gia gia hiền lành đã mang ta vào đây.”
Ninh Nhụy Nhụy đáp.
Nữ nhân áo tơi gật gù ngộ ra: “Thì ra là lão đầu nhi hay xen vào việc người khác. Sớm muộn gì ta cũng sẽ thu thập ông ta.”
Ninh Nhụy Nhụy chỉ vào Dương San: “Nàng là bạn của ta, ta muốn biết ngươi đã làm gì nàng ấy, cùng với người bạn của nàng ấy.”
“Hắc hắc, mỹ nữ, ngươi không cần khẩn trương.”
Nữ nhân áo tơi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đen, mò ra một cần câu từ bên trong áo tơi, đưa tới: “Câu cá đi, có thể tĩnh tâm an thần.”
Ninh Nhụy Nhụy không cầm, đột nhiên hiểu ra một số việc: “Hai người bọn họ dùng cần câu của ngươi, cho nên bọn họ mới biến thành như vậy.”
“Có thể nói là như thế.”
Nữ nhân áo tơi cũng không phủ nhận, hất cần câu thả xuống hồ: “Tuy nhiên, câu cá có gì mà không tốt. Ta rất thích câu cá. Bởi vì khi đó mới thật sự yên tĩnh, đủ thời gian suy nghĩ nhiều vấn đề. Hơn nữa còn có thể chờ đợi cá mặc câu, thật sự mỹ diệu cực kỳ.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi có biết bọn họ là ai không? Ngươi bắt cóc bọn họ đến đây, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?”
“Vấn đề của ngươi nhiều lắm, nói rõ tâm của ngươi không tĩnh. Ngươi nên câu cá đi.”
Nữ nhân áo tơi mỉm cười, một lần nữa đề nghị: “Chỉ cần ngươi ngồi ở đằng kia, ta giúp ngươi làm mồi câu, cam đoan ngươi có thể câu được con cá vừa lớn lại ngon.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận