Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2769: Đừng so đo với nàng

Vừa quay về dinh thự Triệu gia, chỉ thấy một bóng người nhỏ bé bổ nhào vào lòng Triệu Thanh Thanh, nàng làm nũng kêu gào: “Thanh Thanh tỷ, ngươi đi đâu thế, sao giờ mới về?”
“Ấy, sao ngươi tan học sớm vậy?” Triệu Thanh Thanh cười hì hì ôm lấy bóng người kia.
Hạ Thiên liếc nhìn người này, hắn không khỏi bĩu môi: “Thứ đồ này sao còn ở đây?”
“Đồ đại ngốc nhà ngươi sao lại ở đây.”
Thân ảnh kia chính là tiểu cô nương Tửu Nhi do Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh cứu ra từ chỗ người khác, nàng nhìn thấy Hạ Thiên cũng có chút không vui, miệng vểnh đến mức treo được cả bầu nậm.
Hạ Thiên bất mãn nói: “Ta muốn đến thì đến, liên quan gì đến ngươi?”
“Sao lại không liên quan.” Tửu Nhi vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Hạ Thiên, “Ngươi vừa đến liền độc chiếm Thanh Thanh tỷ, vậy ai chơi với ta, ai làm bài tập cùng ta.”
“Hả?” Hạ Thiên không hiểu nhìn về phía Triệu Thanh Thanh, “Không phải trước đó nàng kêu ngươi Thanh a di à, sao bây giờ bối phận lại hạ xuống rồi?”
Triệu Thanh Thanh mỉm cười giải thích: “Ta vốn muốn trực tiếp nhận nuôi nàng, có điều hình như điều kiện không quá phù hợp, thế nên ta bảo cha giúp ta xử lý thủ tục nuôi dưỡng, bây giờ nàng là em gái của ta, tên Triệu Tửu Nhi.”
“Đúng đó, Thanh Thanh tỷ còn trẻ trung xinh đẹp như vậy.” Triệu Tửu Nhi ôm lấy cổ Triệu Thanh Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục chà xát, “Hừ, ai nhìn chúng ta đều giống như chị em ruột thịt.”
Hạ Thiên lắc đầu, gương mặt nghiêm túc nói: “Ta thấy chẳng giống tý gì.”
“Chỗ nào không giống!” Triệu Tửu Nhi dường như trời sinh xung khắc với Hạ Thiên, hai người nói không quá hai câu liền sẽ cãi nhau, “Sẽ không phải ngươi muốn nói Thanh Thanh tỷ không đủ trẻ trung chứ, mặc dù có cách biệt tuổi tác nhưng Thanh Thanh tỷ vẫn luôn là dáng vẻ hai mươi tuổi, không kém bao nhiêu đâu.”
“Không, ta cảm thấy giá trị nhan sắc của ngươi không đủ.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Đại bát đản, ngươi nói gì đấy!” Triệu Tửu Nhi nghe vậy thật sự tức giận, đôi mắt đảo vòng: “Ngươi mới là người không đủ đẹp đấy, ở chỗ này ngươi là xấu nhất.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, không quan tâm sửa lại nói: “Đó là do ánh mắt của ngươi có vấn đề, ta chính là soái ca đệ nhất thiên hạ đấy.”
“Ọe.” Triệu Tửu Nhi lè lưỡi, bày ra dáng vẻ nôn ọe, “Đúng là đồ tự luyến.”
“Đây không phải tự luyến, mà là tự tin.” Hạ Thiên sửa lại cho đúng: “Suy cho cùng giá trị nhan sắc là trời sinh, ngươi đã càng lớn càng xấu, đoán chừng sau này cũng sẽ là dáng vẻ đó.”
“Có điều đừng lo lắng, ngươi có thể đi chỉnh dung mà, tuy có thể càng chỉnh càng xấu.”
“Đồ đáng ghét, ta lười nói chuyện với ngươi.”
Triệu Tửu Nhi không nói chuyện với Hạ Thiên nữa, nàng kéo tay Triệu Thanh Thanh muốn đi: “Thanh Thanh tỷ, chúng ta đi chỗ khác chơi đi, đừng để ý đến đồ đại bát đản này.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Thế thì không được, Thanh nha đầu là đồ đệ của ta, lại còn là nữ nhân của ta, chắc chắn phải ở bên ta rồi, con nít con nôi biết điều chút đi, đừng làm bóng đèn.”
“Ngươi sẽ giày vò Thanh Thanh tỷ, ngươi không phải người tốt.” Triệu Tửu Nhi ghét bỏ lườm Hạ Thiên, “Ta phải quấn lấy Thanh tỷ tỷ, để cho ngươi sốt ruột trợn cả mắt lên.”
Hạ Thiên không vui nói: “Vậy ngươi có tin ta ném ngươi ra ngoài không?”
“Nếu như ngươi dám ném ta!” Triệu Tửu Nhi chống nạnh, vẻ mặt tức giận: “Vậy ta sẽ, sẽ suốt ngày quấn lấy Thanh tỷ tỷ, lúc nào cũng quấn lấy, làm cho ngươi ngay cả xíu cơ hội cũng không có, lúc ngươi không ở sẽ nói xấu ngươi với tỷ tỷ.”
“Không có tác dụng đâu.” Hạ Thiên cười hì hì đùa giỡn Triệu Tửu Nhi, “Nàng sẽ không nghe ngươi đâu, chỉ nghe ta thôi, nếu như ngươi không nghe lời, có tin ta cho ngươi hai châm không?”
Triệu Tửu Nhi lập tức ôm đầu, không ngừng dụi mắt: “Thanh Thanh tỷ, đại bát đản ăn hiếp ta, hu hu hu.”
Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút buồn cười, nàng nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, Tửu Nhi còn nhỏ, ngươi đừng so đo với nàng.”
“Ta không so đo với nàng, là nàng đang so đo với ta.” Hạ Thiên bĩu môi, “Được rồi, đừng giả vờ nữa, ngay cả nước mắt còn chả có, còn khóc lóc cái gì.”
“Cần ngươi quản à.” Triệu Tửu Nhi thấy bị nhìn thủng lại thở phì phò nhìn Hạ Thiên, “Tóm lại Thanh Thanh tỷ đồng ý với ta rồi, chiều hôm nay sẽ chơi với ta.”
Lúc này Triệu Thanh Thanh cũng nhớ ra, nàng mỉm cười xin lỗi với Hạ Thiên: “Sư phụ, ngại quá, mấy ngày trước đúng là đã đồng ý với Tửu Nhi, hôm nay sẽ mang nàng đi chơi.”
Trước đó Triệu Tửu Nhi ở cùng người phụ nữ họ Đàm kia, nàng bị coi thành công cụ lấy máu chữa bệnh, hoàn toàn không được đối xử nghiêm túc, cho nên cũng chưa từng đi nhà trẻ và giáo dục tuổi ấu thơ.
Triệu Thanh Thanh đương nhiên không thể để Triệu Tửu Nhi bỏ phí như thế, chỉ là bây giờ Triệu Tửu Nhi sắp chín tuổi rồi, chờ đến lúc tháng chín khai giảng sẽ trực tiếp lên lớp một, vì tránh để sau khi đi học nàng không theo kịp tiến độ cho nên Triệu Thanh Thanh đã đăng ký mấy lớp phụ đạo, khoảng thời gian này tiểu cô nương đúng là mệt chết đi được, cho nên quyết định hôm nay dẫn nàng đi chơi.
“Nếu không thì sư phụ đi với chúng ta nhé.” Triệu Thanh Thanh sợ Hạ Thiên một mình buồn chán thế là đề nghị.
Triệu Tửu Nhi nghe vậy không khỏi dẩu môi.
“Bỏ đi, ta không có hứng thú lãng phí thời gian với con nít, không bằng đi ngủ còn hơn.” Hạ Thiên lắc đầu, hoàn toàn không có ý định đi chơi với các nàng.
“Vậy được.” Triệu Thanh Thanh biết tính cách của Hạ Thiên, nàng lại đề nghị: “Đúng rồi, người trên đảo Sương Nguyệt đã sắp xếp ở trong một thôn tại ngoại ô phía Nam kinh thành, nếu không ngươi đến gặp bọn họ đi.”
Hạ Thiên không khỏi nhớ tới Bạch Tiêm Tiêm, hứng thú của hắn lại trở về: “Cũng được.”
Từ sau khi di chuyển đám người của đảo Sương Nguyệt đến lục địa, tộc trưởng là hắn đây vẫn chưa từng liên lạc với bọn họ, đúng là cũng có chút lười biếng, vừa khéo bây giờ có thể đi xem bọn họ sống ra sao, thuận tiện bàn bạc vài chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận