Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1701. Cặp đôi hoàn cảnh

"Phẫu thuật thì không cần ngươi làm, ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì?" A Cửu tức giận nói, dưới cái nhìn của nàng, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, giúp người ta một chuyện thì có gì lớn chứ?
Thật ra thì, đang nhìn cảng, cho dù là Trần gia hay Hạ gia thì cũng đều là đại gia tộc, mặc dù bề ngoài, bọn hắn không phải gia tộc giàu nhất, hình như so ra đều kém nhà giàu nhất kia. Nhưng trên thực tế, nội tình của những đại gia tộc bọn hắn không kém nửa phần nào.
"Hạ thần y, ngươi không muốn chúng ta thực hiện phẫu thuật ở bệnh viện Y Nhân Các này sao?" Trần Long nhịn không được hỏi: "Nếu như ngươi không nguyện ý, chúng ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu."
"Đúng vậy, Hạ thần y, ngươi có thể nói cho chúng ta biết nguyên nhân hay không?" Hạ Nhã nhìn Hạ Thiên, "Nói thật, bệnh viện trong nước, chân chính có thể làm cho chúng ta tin tưởng sẽ trăm phần trăm bảo mật, cũng chỉ có bệnh viện của các ngươi, dù sao những bệnh viện khác vẫn có khả năng tiết lộ tin tức ra ngoài."
"Thật ra thì không có người nào có thể bảo mật trăm phần trăm." Hạ Thiên uể oải nói: "Ngay cả ta cũng không cách nào giữ bí mật trăm phần trăm đâu, ví dụ như Chân Dài Muội Muội chỉ cần dỗ dành ta thì hơn phân nửa ta biết gì cũng sẽ nói cho nàng, đương nhiên, nàng chắc chắn không có hứng thú đối với chuyện của các ngươi. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi cũng biết, thật ra không ai có thể giữ bí mật tuyệt đối."
A Cửu rất muốn đánh Hạ Thiên một trận, cái tên khốn kiếp này nói tào lao gì vậy, ai nghe hiểu được? Ai biết Chân Dài Muội Muội trong miệng hắn đến cùng là ai?
"Vậy, Hạ thần y, vậy ý của ngươi thì chúng ta nên làm như thế nào?" Trần Long đúng là không thể nghe hiểu được, nhưng kết luận cuối cùng của Hạ Thiên thì hắn vẫn hiểu.
Trên thực tế, thật ra hắn còn thật tán thành kết luận này, bởi vì trên lý thuyết thì đúng là không ai có thể giữ bí mật tuyệt đối.
"Rất đơn giản, ta thấy các ngươi cùng nhau sinh đứa bé là được, không cần phải phẫu thuật." Hạ Thiên thuận miệng nói ra: "Các ngươi ngủ chung với nhau mấy đêm là được."
"Ngươi nói mò cái gì vậy?" A Cửu hơi tức giận nói.
"Hạ thần y, Nhã Nhã nàng..." Trần Long đang muốn nói cái gì thì lại bị Hạ Thiên đánh gãy.
"Được rồi, ta biết ý của ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự thích nàng, đúng không?" Hạ Thiên nhìn trần Long, uể oải hỏi.
"Đúng vậy, ta thích Nhã Nhã, Nhã Nhã cũng biết chuyện này, nhưng nàng cũng không có cách nào." Trần Long bất đắc dĩ nói, hắn thật sự rất thích Hạ Nhã, cũng chính vì vậy nên hắn mới có thể tiếp nhận phương thức giả vờ đi cùng với nàng, kết hôn, dùng phẫu thuật để sinh con, sau đó cứ như vậy sống hết đời này.
"Thật ra thì ngươi cũng thích hắn, đúng không?" Hạ Thiên lại nhìn Hạ Nhã, "Chỉ có điều, ngươi đối với nam nhân có một loại bài xích, thậm chí là nắm tay với nam nhân cũng sẽ không thoải mái. Nhưng khi ở cùng với nữ nhân, cho dù là hôn hay làm gì thì cũng không sao, cuối cùng ngươi lựa chọn thích nữ nhân, không sai chứ?"
"Vâng, đúng là như vậy." Hạ Nhã ngẩn ngơ, "Thật ra thì ta và A Long đã quen nhau rất lâu, thậm chí có thể nói là thanh mai trúc mã, khi còn bé ta còn từng nghĩ mình sẽ gả cho A Long, nếu như ta có thể không dùng thủ thuật mà vẫn có thể sinh cho A Long một đứa bé, ta thật không ngại, nhưng ta thật sự không làm được."
"Không, ngươi có thể làm được." Hạ Thiên cười một tiếng, "Ta chính là thần y đệ nhất thiên hạ, không có chuyện nào mà ta không làm được, cho dù ngươi là thật đồng tính luyến ái, ta cũng có thể làm cho các ngươi ngủ cùng nhau, huống chi ngươi còn không phải thật."
"Cái gì?" Hạ Nhã khẽ giật mình, "Hạ thần y, ngươi, ngươi nói ta không bị đồng tính luyến ái?"
"Này, Hạ thần y, ngươi nói thật chứ?" Trần Long cũng hơi khó có thể tin.
A Cửu không nói gì, nhưng cũng một mặt hoài nghi nhìn Hạ Thiên, tên khốn kiếp này sẽ không phải là loại lừa gạt người khác chứ?
"Đương nhiên là thật, ta chính là thần y đệ nhất thiên hạ." Hạ Thiên nhìn Hạ Nhã, "Ngươi chỉ là có bệnh, bởi vì loại bệnh này dẫn đến ngươi bài xích nam nhân, ừm, trên người nam nhân có kích thích tố làm cho ngươi hoàn toàn không thích ứng được, cái này giải thích sẽ tương đối phức tạp, ta cũng lười giải thích, ta trực tiếp chữa khỏi cho ngươi, sau đó ngươi nhìn hiệu quả thì sẽ hiểu rõ."
Hạ Thiên nói xong lời này thì lấy ra một cây ngân châm, nhanh chóng đâm mấy châm bằng tốc độ mắt thường khó thấy lên người Hạ Nhã. Sau đó, hắn thu hồi ngân châm, nhìn trần Long nói: "Này, ngươi ôm nàng thử một chút là biết ngay mà, ừm, hôn một chút thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn."
"Cái này..." Trần Long hơi chần chờ, hắn nhìn về phía Hạ Nhã, hiển nhiên không dám tùy tiện hành động.
"Ta, ta thử một chút." Hạ Nhã nửa tin nửa ngờ, vươn tay, thoáng chần chờ một chút, sau đó, nhẹ nhàng đặt ở trên tay Trần Long, lại sau đó, nhẹ nhàng nắm chặt.
"Này, Nhã Nhã, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào?" Trần Long nhìn Hạ Nhã, trong lòng hơi bất an.
"Cảm giác, rất tốt." Hạ Nhã choáng váng, cũng khó có thể tin nhìn Trần Long nói: "A Long, hình như, hình như là ta đã thật không còn loại cảm giác bài xích, chán ghét kia nữa."
"Vậy, vậy thật tốt rồi?" Trần Long vẫn còn hơi khó có thể tin.
"Ừm, ta nghĩ, ta nghĩ là thật... !" Hạ Nhã đột nhiên duyên dáng hô to một tiếng, lại là trần Long đột nhiên bế nàng lên.
"Ha ha ha, quá tốt, quá tốt!" Trần Long ôm Hạ Nhã xoay tròn vài vòng, sau đó mới đặt nàng xuống dưới đất, "Nhã Nhã, ngươi xem, ngươi thật không sao rồi, ta ôm ngươi lâu như vậy mà cũng không sao."
"Đúng, không sao đâu, ta... Ngô!" Miệng Hạ Nhã bị chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận