Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2963: Ngươi không có tư cách đánh với ta

Thật ra, thực lực của Chấp pháp đại trưởng lão không yếu hơn Vạn Lung Vương, trong toàn bộ tiên giới cũng được xem là có danh tiếng. Đáng tiếc, ông ta lại không địch nổi một quyền của Hạ Thiên. Cho dù đám đệ tử Vạn Lung động thiên đã từng chứng kiến sự lợi hại của Hạ Thiên, vẫn bị chấn kinh một lần nữa.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì. Chưởng môn hắn còn xử lý được, một Trưởng lão bé xíu có gì có thể nói chứ?
“Hạ chưởng môn, chuyện gì xảy ra với ngươi thế?” Hỏa Cửu Linh cảm thấy Hạ Thiên lúc này không giống với lúc trước, không khỏi hỏi dò: “Làm sao ngươi trốn khỏi khe nứt thời không?”
“Điều này chẳng liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên nhìn Hỏa Cửu Linh một chút, thản nhiên nói: ‘Ta muốn tìm lão gia hỏa đã đánh lén ta, không rảnh quan tâm đến ngươi đâu.”
“Ta hiểu rồi.” Hỏa Cửu Linh vô cùng thức thời, biết rất rõ vị trí của mình. Nàng gật đầu: “Hạ chưởng môn không cần để ý đến ta. Ta đi theo ngươi là được.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến: “Tùy ngươi.”
Trong lúc Hạ Thiên đang dự định tìm lão đầu nhi đã chém ra khe nứt thời không, một nam tử trẻ tuổi quen mặt chặn đường của hắn lại, mỉm cười nói: “Hạ Thiên, đã lâu không gặp, nghĩ không ra tu vi của ngươi lại tăng lên.”
“Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?” Hạ Thiên lười biếng hỏi.
“Ta là Diệp Tuyệt Trần.” Nam tử trẻ tuổi thở dài, có chút bó tay: “Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu ở Sương Nguyệt đảo, nhanh như vậy mà ngươi đã quên rồi sao?”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, quả thật có chút ấn tượng, nhưng biểu hiện của hắn cũng không có gì thay đổi quá lớn: “Là ngươi sao? Đã nhặt về được một cái mạng, vậy thì hãy cố mà trân quý, đừng cản đường ta.”
“Ngươi rất đáng sợ, ta không muốn là địch với ngươi.” Diệp Tuyệt Trần bỗng rút một thanh trường kiếm: ‘Nhưng cha của ta là Chưởng môn Cửu Sơn Kiếm Môn, là con của ông ấy, ta không có khả năng thả ngươi đi.”
Hạ Thiên khinh bỉ nhìn Diệp Tuyệt Trần: “Ta muốn đi đâu, không người nào có thể ngăn được ta, càng không tồn tại người nào bảo không có khả năng. Ngươi cũng không có bản lãnh đó.”
“Có bản lãnh hay không, ta cũng phải cản ngươi.” Ánh mắt Diệp Tuyệt Trần ngưng lại, vẻ mặt ngưng trọng, lưỡi kiếm dần dần ngưng tụ một luồng hàn khí.
“Bại tướng dưới tay, ngươi không có tư cách đánh với ta.” Hạ Thiên nghiêng đầu nhìn Hỏa Cửu Linh: “Ngươi không phải muốn tìm chuyện làm sao? Giao hắn ta cho ngươi giải quyết đấy. Không làm được, đừng bảo ngươi quen biết ta, mất mặt lắm.”
Nói xong, hắn tiện tay đâm cho Hỏa Cửu Linh một châm, chủ yếu là chữa trị thương thế của nàng, thuận tiện giúp nàng gia tăng một ít thực lực. Cho dù là công cụ, cũng là công cụ của Hạ Thiên hắn, sao có thể để người khác khi dễ.
“Vâng.” Hỏa Cửu Linh nghe Hạ Thiên nói, không khỏi sửng sốt, gương mặt kích động gật đầu: “Hạ chưởng môn yên tâm đi, ta tuyệt đối không thua đâu, cũng tuyệt không để hắn ta quấy rầy ngươi.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến thái độ của Hỏa Cửu Linh, chỉ thản nhiên nói: “Không có ai quấy rầy được ta, chỉ là ta không thích bị mấy tên ngu ngốc dây dưa.”
“Quả nhiên chỉ biết khinh thường người khác. Vậy ta sẽ để cho ngươi biết Diệp Tuyệt Trần ta không thể chịu nhục.” Mặc dù Diệp Tuyệt Trần đã từng bại trong tay Hạ Thiên, nhưng ngạo khí của hắn ta đã ngấm vào trong cốt tủy, hoàn toàn không bị đánh mất. Hiện tại hắn ta bị Hạ Thiên đối đãi như thế, không khỏi sinh lòng tức giận: ‘Hạ Thiên, ngươi chịu chết đi.”
Lời còn chưa dứt, kiếm chiêu đã xuất ra.
Một luồng trường hồng trong khoảnh khắc đã đến trước mặt Hạ Thiên.
Mũi kiếm khẽ run, tiếng xé gió như phượng kêu khẽ.
Diệp Tuyệt Trần vừa ra tay đã dốc hết toàn lực. Hắn ta biết rõ Hạ Thiên lợi hại, đồng thời cũng kiêng kỵ thân pháp quỷ mị của Hạ Thiên, cho nên hắn ta không dám chủ quan. Hắn ta không cầu giết được Hạ Thiên, chỉ muốn cho đối phương một bài học, chứng minh hắn ta không phải phế vật.
Đáng tiếc, hắn ta vẫn chậm một bước.
Chỉ trong một giây phút cực kỳ ngắn ngủi, Hạ Thiên đã biến mất không thấy. Xuất hiện trước mắt hắn ta lại là Hỏa Cửu Linh.
Diệp Tuyệt Trần kinh ngạc thu chiêu, đứng ngẩn ra ngay tại chỗ, nhìn xung quanh, sau đó hỏi Hỏa Cửu Linh: “Hắn đâu rồi?”
“Đi rồi.” Hỏa Cửu Linh thuận tay cướp một thanh trường kiếm của một đệ tử Vạn Lung động thiên đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh, trực chỉ Diệp Tuyệt Trần: “Ngươi đừng chú ý đến hắn. Kiếm thuật của ta cũng không yếu, coi chừng chết dưới kiếm của ta đấy.”
Diệp Tuyệt Trần thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: “Ta không đấu kiếm với nữ nhân.”
Hỏa Cửu Linh không khỏi cười nhạo: “Ta thấy ngươi đang sợ thua thì phải?”
“Hỏa Cửu Linh, chuyện của ngươi đã sớm báo lên Tiên đế, sớm muộn gì cũng có kết luận, ta không muốn bị kéo vào trong.” Diệp Tuyệt Trần nói: “Còn nữa, ngươi không phải đối thủ của ta, đừng có tự tìm đường chết.”
“Ngươi không muốn bị Hạ Thiên khinh thường, bản thân đã phạm vào sai lầm nữ nhân thường phạm.” Con ngươi Hỏa Cửu Linh ngưng lại, sát cơ đột ngột tăng lên: “Trải qua Hạ chưởng môn dìu dắt, ta đã sớm không còn là Hỏa Cửu Linh lúc trước. Xem thường ta, coi chừng ngươi bị ta giết đấy.”
Muôn vàn lý do thoái thác, chi bằng mắt thấy mới là thật. Hỏa Cửu Linh vừa dứt lời, trường kiếm trong tay rung lên, vẽ thành một hình vòng tròn, vạch ra vô số mũi kiếm, trực tiếp đâm vào Diệp Tuyệt Trần.
Diệp Tuyệt Trần than nhẹ một tiếng, cũng vẫn không rút kiếm, chỉ dùng ngón giữa và ngón trỏ tay trái bóp thành kiếm quyết nghênh đón Hỏa Cửu Linh.
Bang bang vài tiếng, chỉ kiếm và trường kiếm đã va chạm nhau, có đến có về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận