Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2190. Anh em nhà họ Lạc

“Tay, tay, tay… Tay của ta gãy mất rồi, ngươi mau buông ta ra!” Lạc Thiên Minh đau đến mức cả khuôn mất đều biến dạng, miệng không ngừng kêu thảm thiết hét: “Mau gọi xe cấp cứu!”
Triệu Thanh Thanh không khỏi sửng sốt một chút: “A, ta còn chưa dùng sức mà, sao lại gãy mất rồi?”
“Ngươi… Là Đại lực sĩ à?” Hứa Kiều Na nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn cả người, mặc dù trước đó nàng đã biết năng lực của Triệu Thanh Thanh không hề nhỏ, nhưng chỉ đụng nhẹ một mà có thể bẻ gãy tay người khác, thật sự là quá khoa trương rồi.
Triệu Thanh Thanh nhớ rõ, sau vài ngày Hạ Thiên tẩy tủy cho nàng, sức mạnh của nàng tăng lên rất nhiều, nhưng không ngờ bây giờ sức mạnh lại tăng lên như vậy: “Sư phụ, hình như ta lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi.”
“Đó là điều đương nhiên.” Hạ Thiên uể oải nói: “Ta đã nói rồi, ngủ cùng với ta chính là tu luyện.”
Triệu Thanh Thanh hưng phấn nói: “Thảo nào chị Vũ Cơ và Yêu Yêu lại mạnh như vậy, sư phụ, sau này chúng ta ngủ suốt ngày có được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Sao Hạ Thiên có thể từ chối chuyện tốt này.
Hứa Kiều Na xấu hổ nhìn hai thầy trò này, hai người lại có thể chững chạc đàng hoàng nói về chủ đề đen tối như thế, hoàn toàn không cố kỵ còn có người đứng bên cạnh, đúng là không thể trêu vào nữ nhân đói khát lâu ngày.
Không lâu sau, nhân viên bảo vệ đến dìu Lạc Minh Thiên ngất đi vì đau đi ra ngoài. Còn chuyện có đưa hắn đến bệnh viện hay là bị ném ven đường như một con chó chết thì không rõ.
“Kiều Kiều, Lạc Minh Thiên kia rõ ràng là đồ rác rưởi, sao ngươi lại sợ hắn?” Triệu Thanh Thanh nhìn Hứa Kiều Na có chút khó hiểu. Trong ấn tượng của nàng, Hứa Kiều Na vẫn luôn là một nữ nhân có hình tượng mạnh mẽ, không đến mức sẽ bị loại nhân vật này ép phải trốn đông trốn tây a.
Hứa Kiều Na liếc mắt: “Ai nói ta sợ hắn?”
“Lạc Thiên Minh kia đã nói rõ, ngươi trốn hắn rất lâu rồi.” Triệu Thanh Thanh nổi lòng hiếu kỳ: “Ngươi và hắn đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không chuyện gì. Chỉ là ta có chút không quen nhìn hai anh em bọn hắn dùng đồ cổ trong nhà để lừa tiền, còn lừa tới tận trên đầu ta nữa.” Sắc mặt Hứa Kiều Na không thể che giấu được sự chán ghét: “Ghê tởm hơn chính là, Lạc Thiên Minh này không chỉ muốn lừa tiền mà còn muốn gạt sắc ta. Chẳng qua ta chỉ tương kế tựu kế, thừa dịp giá rẻ mua một đống đồ cổ trên tay bọn hắn mà thôi. Lạc Ngọc Minh, em trai của hắn chính là một tên tiêu tiền như rác, sau khi lấy được tiền thì không phản ứng lớn gì. Nhưng hắn lại luôn dây dưa với ta, ta bị hắn làm phiền liên tục, lại gặp phải chuyện của Hứa Minh Huy, ta không thể làm gì khác hơn là trốn hắn trước đã.”
“Vậy ngươi có muốn ta giúp ngươi giải quyết hắn không?” Triệu Thanh Thanh thản nhiên hỏi, giọng nói hời hợt: “Bao gồm cả người anh kia của ngươi.”
Hứa Kiều Na cảm nhận được sát ý mạnh mẽ trong lời nói, nàng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Triệu Thanh Thanh: “Thanh Thanh, rốt cuộc, bây giờ ngươi có thân phận gì? Tại sao khi nói chuyện lại có sát khí mạnh mẽ như vậy?”
“Thân phận của ta có thể là gì chứ. Ta là một người rảnh rỗi trong xã hội, chuyên bênh vực kẻ yếu, phát huy năng lượng mạnh mẽ mà thôi. Sau nhiều lần gặp phải, ta đã biết cách đối phó với những loại người này, đó chính là đơn giản thô bạo mới hiệu quả nhất.” Tất nhiên, Triệu Thanh Thanh sẽ không nói ra chuyện mình quản lý Thiên Đạo tổ. Mặc dù nói ra Hứa Kiều Na chưa chắc đã tin, nhưng cái gì nên bảo mật thì phải giữ bí mật, đây là nguyên tắc.
“Có thể.” Hứa Kiều Na cảm khái nói: “Bất kể nói như thế nào, ta vẫn phải cảm ơn các ngươi lại giúp ta lần nữa.”
Hạ Thiên lắc đầu nói: “Đừng nói lại nữa, ta không giúp ngươi, cũng chưa từng nói sẽ giúp ngươi.”
“Ách, Hạ tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không chút hứng thú nào với cuốn sách y học cổ này sao?” Hứa Kiều Na ngạc nhiên trước thái độ của Hạ Thiên: “Mặc dù ta không hiểu về y thuật, nhưng ta đã tìm chuyên gia giám định, ít nhất nó đã có lịch sử hơn ngàn năm, vô cùng quý giá. Nếu như ngươi không biết văn tự cổ đại trên đó, ta đã có bản dịch hay ở đây, ngươi có thể đối chiếu một chút.”
“Loại sách y học đó không ích lợi gì đối với ta.” Hạ Thiên vẫn bày ra dáng vẻ lười biếng kia. Trước mặt nghịch thiên bát châm, sách y học cổ gì đó cũng chỉ là phụ, không có nửa điểm giá trị tham khảo nào cả.
Hứa Kiều Na không ngờ rằng Hạ Thiên sẽ có phản ứng như thế, trong lúc nhất thời nàng hơi không biết phải làm sao, điều này hoàn toàn khác với những gì nàng dự đoán. Nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Triệu Thanh Thanh với ánh mắt cầu cứu, hy vọng có thể giúp đỡ mình.
Triệu Thanh Thanh hiểu rất rõ tính cách của Hạ Thiên, tuy sư phụ của nàng háo sắc, nhưng hắn hầu như luôn nghe theo lời của vợ, chỉ là nàng không rõ bây giờ mình có trọng lượng đó hay không.
Không đợi Triệu Thanh Thanh lên tiếng, Hạ Thiên bỗng nhiên thay đổi phong cách nói chuyện, tự lẩm bẩm một mình: “Thế nhưng, có thể vợ Y Y sẽ thích nó, ta gọi điện hỏi nàng ấy một chút đã.”
Y Tiểu Âm cũng đã nói về chuyện nàng vẫn luôn đang thu thập các sách y học cổ đại, mục đích là vì giúp hắn sớm luyện thành công Nghịch Thiên Bát Châm. Mặc dù Hạ Thiên không ôm nhiều hy vọng vào cách làm ấy của Y Tiểu m, y thuật được ghi chép trong những cuốn sách y học đó thật sự rất ít ỏi và bình thường đối với hắn, chúng không khiến hắn nổi lên nhiều hứng thú. Nhưng nếu việc vợ Y Y muốn làm, hắn đương nhiên phải ủng hộ mạnh mẽ.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, kết quả phát hiện điện thoại vẫn ở trạng thái cục gạch, không thể bật lên được.
“Sư phụ, dùng của ta đi.”
Triệu Thanh Thanh đưa điện thoại di động của nàng tới, nhưng nó cũng không mở được.
“Dùng của ta đi.” Hứa Kiều Na lại thấy có cơ hội, lập tức đưa điện thoại di động của nàng cho Hạ Thiên, đáy mắt thoáng qua vẻ khác thường.
Hạ Thiên cũng không khách sáo, hắn trực tiếp bấm ra một dãy số. Điện thoại reo một hồi lâu nhưng không ai nghe máy.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ vợ Y Y đang không rảnh nghe điện thoại sao?” Lại qua vài giây nữa, cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng giọng nói lại là của một nam nhân: “Ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận