Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4127: Ta không phải không họ, cũng không phải Harry

Người nam nhân ngoại quốc cao khoảng một mét năm mươi, nhưng toàn thân tràn đầy cơ bắp, nhìn qua là biết người có luyện tập.
Nữ nhân ngoại quốc còn lại rất cao, ít nhất cũng cao hơn mét chín, dáng người nở nang, có lồi có lõm, tỷ lệ mông eo cực kỳ khoa trương.
“Ta là người cắt yết hầu Tyrell!”
Nam nhân ngoại quốc nhếch miệng cười, giữa ngón tay sáng lên một con dao giải phẫu, sau đó nghiêng đầu nói: “Người này là vợ của ta, Dace”
“Ta tên Daphne Potter, ngươi có thể gọi ta là Dace, hoặc gọi ta bằng tên tiếng Trung, Đái An Ny.”
Nữ nhân tóc vàng mỉm cười, chậm rãi bước về phía Hạ Thiên: “Ngươi nhìn rất mê người. Ngươi có muốn trao đổi một chút không, Honey!”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không phải không họ, cũng không phải Harry.”
“Ha ha, ngươi đúng là hài hước, ta đang gọi ngươi là cục cưng.”
Nữ nhân tóc vàng cũng không che giấu sự phong tình vạn chủng của mình, khi nói chuyện, mị nhãn vứt ra không biết bao nhiêu cái: “Ta biết ngươi là ai, Đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn, đúng không?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: ‘Ngươi có thể cho rằng như vậy.”
“Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta cũng muốn tham gia Ám Ảnh Đoàn, không biết có thể hay không?”
Nữ nhân tóc vàng dán gương mặt đầy đặn của mình vào mặt Hạ Thiên: “Ta nguyện ý trả bất cứ giá nào.”
Lời nói rất ngọt ngào, nam nhân bình thường trên cơ bản không chống đỡ được.
Cơ thể Tyrell run lên, có chút không nhịn được, mắt trợn trắng, dáng vẻ hưởng thụ: “Vợ, cử chỉ lẳng lơ của nàng thật khiến người ta say mê, nhất là khi câu dẫn người khác, ta nghe mà cũng cảm thấy hưng phấn. Nàng nói nhiều thêm chút nữa đi, ta thích nghe.”
“Ngớ ngẩn, cút sang một bên.”
Hạ Thiên một cước đạp bay nữ nhân kia: “Cái loại quái dị ở đâu lòi ra thế, muốn chiếm tiện nghi của ta à?”
Nữ nhân kia bị nện vào trong một ngôi nhà.
“Cái gì?”
Tyrell lập tức từ trong hưởng thụ bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi dám đánh vợ của ta?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta không có đánh nàng ta, ta chỉ đạp bay nàng ta.”
“Còn phải giống nhau sao?”
Tyrell nắm chặt dao giải phẫu, phi thân vọt đến trước mặt Hạ Thiên, nhắm ngay cổ họng của hắn: “Trên thế giới này không ai có thể cự tuyệt được dụ hoặc của vợ ta. Ngươi đáng chết!”
“Ngu ngốc.”
Hạ Thiên nhếch miệng, một chân đá vào mặt ông ta, đạp ông ta bay ra ngoài như quả bóng da.
Bành.
Tyrell bay rớt ra ngoài, nện vào một ngôi nhà, đánh sập cả căn nhà.
“Này, cục cưng bé nhỏ, ngươi đang cay ai đấy.”
Đái An Ny bò dậy từ trong phế tích, tiện tay phủi bụi trên người, lắc đầu mắng: “Đúng là gặp quỷ. Ban đầu ta còn tưởng rằng là một nhiệm vụ rất hưởng thụ, ngủ được mấy lần với ngươi sẽ chậm rãi giết ngươi. Đáng tiếc, bây giờ ta đã tức giận, dự định giết chết ngươi trước rồi nói sau.”
Nghe xong, Hạ Thiên không cần đoán cũng biết, hai người kia hẳn có người thuê đến giết hắn.
Chỉ là cố chủ của bọn họ quá não tàn, lại đi mời mấy tên sát thủ ngu ngốc, chẳng đáng tin cậy chút nào.
“Cục cưng bé nhỏ, đương nhiên ngươi cũng chưa chắc sẽ chết.”
Đái An Ny mỉm cười, chỉ vào Hạ Thiên: “Nếu ngươi là Đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn, hẳn ngươi rất có tiền. Chỉ cần ngươi cho ta một cái giá gấp mười lần cố chủ, chúng ta sẽ thả ngươi, thậm chí còn thay ngươi phản sát cố chủ.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đúng là ngớ ngẩn. Đến bây giờ mà ngươi còn không rõ tình thế. Các ngươi cũng chỉ xứng là thức ăn cho cá dưới biển mà thôi.”
“Tyrell, tên khốn kiếp kia xem thường tài nghệ của chúng ta, chàng nói chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đái An Ny cười lạnh nói.
Dưới ngói vụn vang lên một âm thanh phàn nàn: “Đáng chết, có tảng đá đè lên người ta, nàng mau cứu ta trước rồi nói sau.”
Đái An Ny tiện tay xách Tyrell từ trong đống ngói vụn ra, sau đó ném thật mạnh về phía Hạ Thiên.
Chỉ thấy Tyrell như tia chớp vọt đến trước mặt Hạ Thiên, lưỡi dao sắc bén lóe lên chỗ cổ họng Hạ Thiên rồi biến mất: “Ta là người cắt yết hầu Tyrell.”
“Vậy thì thế nào?”
Hạ Thiên lười biếng hỏi lại một câu.
“Cái gì?”
Tyrell sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Thiên lông tóc không thương: “Không thể nào, ngươi lại có thể tránh được lôi đình tất sát của chúng ta?”
“Chỉ là trò xiếc nhàm chán.”
Hạ Thiên nhếch miệng, cũng không hứng thú chơi đùa với hai tên ngốc kia nữa: “Các ngươi xuống biển làm thức ăn cho cá đi.”
Ánh mắt Đái An Ny ngưng tụ lại, toàn thân nổi da gà: “Tyrell, cẩn thận.”
Bành.
Một cước của Hạ Thiên đạp tới, khiến Tyrell phản ứng không kịp.
Lúc này, cơ thể của ông ta nổi lên một tầng kim quang mỏng nhạt, thay ông ta đỡ được một cước này của Hạ Thiên.
Dù vậy, ông ta vẫn bay mấy trăm mét, ngã xuống biển như cũ.
“Vốn ta muốn chơi đùa với ngươi, bây giờ xem ra, ta đã xem thường ngươi rồi.”
Đái An Ny cũng không che giấu thực lực, cơ thể cũng nổi lên kim quang, còn đậm hơn so với chồng nàng ta nhiều: “Chúng ta đã được thần sứ đại nhân chúc phúc. Bây giờ, ta sẽ thay Thần Dụ thanh trừ dị loại ngươi.”
Giữa không trung, một đám mây đen bay đến.
Đùng đùng.
Tiếp theo, sấm sét vang dội.
Đột nhiên, một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận