Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1571. Là ta làm đấy

Ninh Nhụy Nhụy vốn dĩ đang tức giận đến mức đỏ bừng mặt, lúc này nàng lại đột nhiên cảm thấy buồn cười, quả nhiên mỗi lần tên lưu manh kia mở miệng đều mắng người khác là đồ ngu ngốc.
"Nè, ngươi nói người ta là đồ ngu ngốc lại còn nói người ta nói đúng, chẳng lẽ ngươi cũng là đồ ngốc à?" Ninh Nhụy Nhụy quay đầu liếc xéo Hạ Thiên, tức giận nói.
"Tiểu muội chân dài, cho nên ta đã nói trí thông minh của cô không tốt lắm, đồ ngốc cũng thỉnh thoảng biết nói đúng mà." Hạ Thiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy với ánh mắt xem thường, "Giống như tên ngu ngốc đó nói rất đúng, tại sao cô lại có thể nói mấy câu rồi đuổi đám người nhà họ Hồ đi chứ? Cô biết cái gì gọi là đuổi sao? Cô phải đánh bọn hắn mới được chứ."
Phụt!
Lam Y Nhân đứng một bên không khỏi bật cười, nàng đột nhiên phát hiện gia hỏa này rất thích đùa giỡn.
Nói đến cũng rất kỳ quái, trước đó Lam Y Nhân vẫn luôn cảm thấy Hạ Thiên quá khoác lác, hơn nữa đầu óc không quá bình thường, nhưng hiện tại khi nàng phát hiện Hạ Thiên không phải đang khoác lác, mỗi lời nói và hành động của hắn lại mang đến cho nàng cảm giác hoàn toàn khác nhau, giống như bây giờ, nàng cảm thấy nam nhân này rất thú vị.
Ninh Nhụy Nhụy nghe vậy thì có chút ngẩn ngơ, trong lúc lơ đãng thì khóe miệng đã cong lên như muốn cười, cuối cùng nàng lại liếc Hạ Thiên một cái: "Nè, ta cũng không phải tên cuồng bạo lực như ngươi, chỉ biết đánh người."
"Ngươi mắng ai đấy?" Một giọng nói tức giận vang lên, "Nhụy Nhụy, tên kia là ai? Ngươi cứ thế mặc hắn nói hươu nói vượn ở đây sao?"
"Đúng rồi, Tiểu muội chân dài, tên ngu ngốc này là ai vậy? Hắn có quan hệ gì với tên ngốc Hồ Gia Vĩ à?" Lúc này, Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
Mà tên ngu ngốc trong miệng hắn thật ra là một nam nhân trẻ tuổi, dáng dấp khá cao, tướng mạo không tệ, ăn mặc cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác rất có tiền.
Ninh Nhụy Nhụy còn chưa lên tiếng thì người khác đã giành trước, giọng điệu người nọ rất bất mãn: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám mắng Gia Vĩ là đồ ngốc lần nữa thử xem?"
Người nói là một nam nhân trẻ tuổi, tướng mạo tương đối bình thường, ăn mặc cũng rất sang, thân hình hơi mập.
"Hồ Gia Vĩ vốn dĩ là đồ ngốc mà, ta mắng hắn chỗ nào chứ?" Hạ Thiên có chút khó hiểu, "Ta đặc biệt chán ghét thứ ngu ngốc như các ngươi, trí thông minh của mình thấp mà còn không cho người khác nói sao?"
A Cửu đứng bên cạnh liếc Hạ Thiên một cái, hắn vẫn luôn nói người khác là đồ ngốc, dường như trong mắt hắn không có mấy ai là thông minh.
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy có chút sảng khoái, vì nàng cũng muốn mắng chửi người, chỉ là không tiện mắng mà thôi.
Đến nỗi Lam Y Nhân, nàng xem như đã hiểu, người chồng trên danh nghĩa này có vẻ rất thích khinh bỉ trí thông minh của người khác, nàng cũng không nhớ rõ mình đã bị người này khinh bỉ bao nhiêu lần rồi.
"Nè, ngươi đừng có mà chửi lung tung." Bây giờ, Ninh Nhụy Nhụy mới lên tiếng, "Đây là anh họ của ta, Ninh Trung Khải, đây là Hồ Gia Văn, cũng chính là anh của Hồ Gia Vĩ."
"Tiểu muội chân dài, người anh họ này của cô trí thông minh còn thấp hơn cả cô nữa nha." Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, "Còn trí thông minh của tên Hồ Gia Văn kia cũng không khác gì đứa em trai của hắn, cả hai đều là đồ ngốc."
"Mẹ nó, ngươi mới là kẻ ngu!"
"Tiểu tử, mau xin lỗi đại thiếu gia chúng ta!"
"Thứ ngu xuẩn đó từ đâu tới, dám nói năng như thế với đại thiếu gia chúng ta?"
......
Vài tiếng mắng chửi vang lên, người nói chuyện là đám vệ sĩ đứng phía sau Hồ Gia Văn.
Hồ Gia Văn giơ một tay lên, những người đó lập tức yên tĩnh trở lại.
"Ngươi là ai?" Hồ Gia Văn nhìn Hạ Thiên, "Theo như lời ngươi nói, ngươi từng gặp em trai ta?"
"À, tên ngu nhà ngươi còn không biết ta là ai." Hạ Thiên lười biếng nói: "Ta tên là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ. Ta đương nhiên đã từng gặp qua em trai ngu ngốc của ngươi, hắn vô lễ với Tiểu muội chân dài trên đỉnh núi tuyết, lại còn quấy rầy giấc ngủ của ta."
Hạ Thiên quay đầu nhìn Ninh Nhụy Nhụy, lại nói: "Đúng rồi, Tiểu muội chân dài, cô có thể tìm tên ngu ngốc đó, bắt đền tiền bồi thường nha, không phải tên em trai ngu ngốc của hắn hù dọa cô sao?"
"Nếu ngươi không biết nói chuyện thì có thể ngậm miệng lại được không?" Ninh Nhụy Nhụy sắp điên rồi, tên lưu manh này nói năng bậy bạ gì vậy, trước đó, nàng chỉ nói gặp tuyết lở, hiện tại hắn nói như vậy, không phải là phơi bày toàn bộ sự thật ra hết sao?
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Hồ Gia Văn nhìn chằm chằm Hạ Thiên, "Em trai ta chết vì tuyết lở, các ngươi còn muốn giội nước bẩn lên người em trai ta?"
"Em trai ngươi vốn dĩ chính là một tên biến thái, giội nước bẩn cho hắn may ra mới rửa sạch hắn được." Hạ Thiên vươn vai một cái, "Như vậy đi, ta nói đám người các ngươi rất phiền, đừng đi tìm Tiểu muội chân dài nữa, em trai của ngươi là do ta giết chết, muốn báo thù thì chỉ cần tìm ta thôi, bây giờ ta đang rất nhàm chán đây."
"Nè, ngươi không nói lung tung sẽ chết à?" Ninh Nhụy Nhụy hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Thiên, não người này có vấn đề à, nào có ai thừa nhận mình giết người như hắn chứ?
"Tiểu muội chân dài, ta không có nói lung tung, cô không biết vụ tuyết lở kia là do ta làm ra sao?" Hạ Thiên lười biếng nói: "Cho nên tên Hồ Gia Vĩ ngu ngốc kia chẳng khác gì là bị ta giết chết."
"Ngươi nói là ngươi giết em trai ta?" Hồ Gia Văn lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lẽo dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận