Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4342: Chẳng lẽ chúng ta cũng trúng chiêu?

“Mặc dù không biết tại sao hắn lại làm được, nhưng tuyệt không thể để hắn tiếp tục nữa.”
Lão già khô gầy đứng dậy, biểu hiện trang nghiêm: “Nếu để cho hắn phát triển, chỉ sợ hậu hoạn sẽ vô tận.”
“Thế nào, Hồng Vân đại trưởng lão ngươi rốt cuộc cũng muốn ra tay rồi sao?” Nam nhân mặt đen nghiền ngẫm nói.
Lão giả khô gầy lắc đầu: “Lão phu xác thực sẽ ra tay nhưng không phải bây giờ.”
Nói xong, ông ta cao giọng quát lớn với Thông Thiên Chí Tôn: “Thông Thiên, ngươi ngẩn ra đó làm gì, mau giết hắn đi. Nếu để cho hắn tiếp tục càn rỡ, toàn bộ liên minh tu tiên sẽ mất hết thể diện.”
Thông Thiên Chí Tôn lập tức lấy lại tinh thần, quát lớn với mấy vị Chí tôn khác: “Chư vị, đừng có bối rối, thừa dịp hắn đang phân tâm, chúng ta một kích toàn lực giết chết hắn.”
“Rõ.” Năm người còn lại cùng nhau hét lên.
Vị Cát Lương Tinh Quân có chút do dự nhưng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Bao nhiêu năm rồi ta chưa từng có loại cảm giác này. Hôm nay ta sẽ để cho trên dưới liên minh một lần nữa nhìn thấy kiếm kỹ chí cao của bổn tọa.”
Thông Thiên Chí Tôn xác thực đã dùng tuyệt kỹ áp đáy hòm của mình. Trường kiếm màu xanh bắn ra kiếm mang cao vạn trượng.
Mấy vị chí tôn còn lại đều lấy ra pháp bảo bổn mệnh của mình. Vô số linh khí lưu động, xen lẫn thành một hào quang dị sắc, hiển lộ huy hoàng chi uy của đại đạo chính thống.
Không đợi Thông Thiên Chí Tôn hiệu lệnh, những chí tôn khác đã ra tay trước, giết tới Hạ Thiên đang tẩy tủy cho Tiêu Dao Tiên Tử.
“Mau dừng lại, bọn họ giết… giết đến kìa.” Tiêu Dao Tiên Tử lấy lại tinh thần, có chút kinh hãi hét to với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Thành thật một chút, tẩy tủy còn chưa hoàn thành mà. Nếu không phải nữ nhân của ta không có bên cạnh, ngươi hoàn toàn không vớt được cơ hội này đâu.”
Sắc mặt Tiêu Dao Tiên Tử trắng bệch: “Nhưng nếu không trốn, chúng ta sẽ bị oanh sát.”
“Đừng động đậy.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Chỉ là mấy tên ngốc, không tổn thương được một sợi lông của ta đâu.”
Tiêu Dao Tiên Tử không khỏi im lặng: “Vậy ta phải làm sao bây giờ?”
Bành.
Trong lúc những sát chiêu này chuẩn bị oanh sát đến trước mặt Hạ Thiên, chúng bỗng nhiên nổ tung, nổ tung luôn những người kia. Toàn bộ cái gọi là sát chiêu cũng rơi xuống đất.
Đám chí tôn lập tức bị phản chấn bay ngược ra ngoài.
Chỉ có một người ngoại lệ, bởi vì hắn đột nhiên ra tay, sớm dẫn nổ sát chiêu.
Thông Thiên Chí Tôn trừng mắt với chí tôn tóc vàng, quát lớn: “Cát Lương Tinh Quân, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
“Thông Thiên đạo huynh, thật ngại quá, ta cảm thấy Hạ đạo hữu không phải Hỗn Độn Thiên Ma gì cả.”
Mặt Cát Lương Tinh Quân vẫn không thay đổi, ngăn trước mặt Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Trong này nhất định có ẩn tình, chúng ta không thể qua loa như vậy được.”
“Đánh rắm.”
Thông Thiên Chí Tôn lại càng tức giận hơn: “Chẳng lẽ hắn tự tiện giết Bạch Hạc Thần Quân, Thiên Quỷ Vương, Ma Ha Tử và Long Tượng Thượng Sư cũng là do chúng ta vu khống hắn sao?”
“Chân tướng của những sự việc này như thế nào, thật ra mọi người đã sớm biết.”
Cát Lương Tinh Quân chậm rãi nói: “Chúng ta cũng đã xem qua kết quả điều tra của Tiên Luật Ti, cũng không thể đẩy hết mọi tội lỗi lên người Hạ Thiên. Điều này đã làm trái với nguyên tắc công bằng công chính của liên minh chúng ta từ trước đến nay.”
“Cát Lương, đầu óc của ngươi bị nhúng nước rồi à.”
“Vì một tiện tu vực ngoại mà ra tay với chúng ta.”
“Vừa rồi hắn trúng châm của Hạ Thiên, bản thể nhất định đã chết. Trước mắt chính là thiên ma mượn thế trọng sinh.”
“Không cần nói, dám ngăn cản liên minh làm việc, giết cùng luôn.”
Thông Thiên Chí Tôn cũng giận không kềm được, sát khí lẫm lẫm: ‘Bổn tọa không rảnh nói nhảm với ngươi. Cát Lương Tinh Quân, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có tránh ra hay không.”
“Xin lỗi, ta không tránh được.” Cát Lương Tinh Quân cường ngạnh đáp lại: “Một châm vừa rồi của Hạ Thiên chẳng những giúp cho ta khởi tử hoàn sinh, hơn nữa còn chữa khỏi tất cả ẩn tật trong cơ thể của ta. Ta mơ hồ có hy vọng phi thăng. Cho nên, nếu đại ân không báo, đây sẽ trở thành tâm ma của ta.”
Mấy chí tôn khác nghe xong, bỗng nhiên có chút do dự.
Cảnh giới của bọn họ cũng tương đương với Cát Lương Tinh Quân, vượt qua mấy lần thiên kiếp nhưng vẫn không cảm nhận được dấu hiệu của phi thăng.
Lần độ kiếp tiếp theo, bọn họ cũng không thể cam đoan có thể chết trong thiên kiếp hay không.
Cho nên, cảnh giới của bọn họ vẫn luôn đình trệ, ít thì cũng mấy ngàn năm, dài thì cũng trên vạn năm.
Nếu chỉ cần Hạ Thiên đâm cho một châm đã có được hy vọng phi thăng, bọn họ tuyệt đối sẽ trực tiếp phản chiến.
“Vậy ngươi chịu chết đi.”
Thông Thiên Chí Tôn cảm nhận được tình thế không ổn, tuyệt đối sẽ không để cho Cát Lương Tinh Quân ảnh hưởng đến tâm thái của người khác, thân hóa quỷ ảnh: “Thiên đạo băng đoạn, trảm thần nhất thiểm.”
Cả người, bao gồm luôn trường kiếm màu xanh biến thành một vòng ánh sáng màu xanh nhạt.
Trong chớp mắt đã vượt qua Cát Lương Tinh Quân, sau đó lướt qua cổ họng của Hạ Thiên, cuối cùng khó khăn lắm mới dừng lại ngoài ngàn dặm.
Phốc.
Ngực Cát Lương Tinh Quân đột nhiên xuất hiện một kiếm thương thật lớn, máu tươi và linh khí phun ra ngoài, uể oải ngã xuống đất.
“Đây chính là Trảm Thần Nhất Thiểm?” Tiêu Dao Tiên Tử nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến hoa dung thất sắc: “Quả nhiên kinh khủng.”
Tiếp theo, nhớ đến vừa rồi Thông Thiên Chí Tôn cũng đã lóe lên giữa nàng và Hạ Thiên, nàng không khỏi lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta cũng trúng chiêu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận