Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3946: Đừng để lật thuyền trong mương

Hạ Thiên nói rất hời hợt nhưng lời nói lại nặng ngàn cân.
Ninh Nhụy Nhụy vốn đang lo lắng bất an, nhưng nhờ có băng hỏa linh khí, nàng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nghe Hạ Thiên nói như thế, nàng không khỏi nhắc nhở: “Ngươi tuyệt đối đừng nên chủ quan. Nữ nhân kia không đơn giản như vậy đâu.”
“Ta chẳng quan tâm nàng ta đơn giản hay không. Dám đả thương nàng, nàng ta nhất định phải chết.” Hạ Thiên nói.
Gương mặt nữ nhân váy dài hiện lên sự khinh thường, lạnh lùng nói: “Đám sâu kiến các ngươi thích khoe khoang cái gọi là chân tình, thật khiến người ta phải buồn nôn.”
“Chuyện này chỉ có thể nói rõ các ngươi lãnh khốc vô tình, chẳng khác nào súc sinh.” Ninh Nhụy Nhụy chế giễu lại.
“Miệng lưỡi rất sắc bén, đáng tiếc lại không có thực lực.”
Sát ý trên mặt nữ nhân váy dài lại càng đậm. Nàng ta quát lớn một tiếng: “Thủy vô lượng quyết, ba mạc động thiên.”
Nàng ta ra lệnh một tiếng, trên người lập tức dâng lên màn hơi nước nồng đậm. Vòng ngọc trên cổ tay nàng ta nhanh chóng biến lớn, biến thành một vòng sáng bao phủ phạm vi ngàn dặm.
Bên trong vòng sáng này, hơi nước không ngừng bốc lên, phủ đầy thiên địa.
Không thể nào?
Ninh Nhụy Nhụy ngây người. Nàng hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được lại có người có thể làm được chuyện này.
Cho dù nàng biết trên thế giới có tu tiên giả, thậm chí nàng cũng là một thành viên trong đó, đồng thời còn tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của một số người trong bí cảnh Quy Khư và tàn cảnh U Minh, nhưng nàng vẫn bị tình huống trước mắt chấn kinh.
Mọi người đang núp bên trong Lăng Tiêu Điện phái Tuyết Sơn thông qua khe hở do giọt nước đánh thủng lúc trước nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đều kinh hãi không hiểu.
Người dưới núi đã sớm bị luồng linh áp chấn ngất.
Bên trong vòng sáng, tất cả người và vật đều trở nên mông lung. Cho dù là Hạ Thiên, hắn cũng có chút không nhìn rõ đồ vật ngoài mười mét.
Ninh Nhụy Nhụy cau mày, cảm giác không ổn: “Cẩn thận nàng ta mượn cơ hội đánh lén.”
“Đánh lén?”
Từ chỗ sâu trong hơi nước vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Chỉ có loại sâu kiến như các ngươi mới dùng phương thức ti tiện đó. Bổn tiên tử sẽ đường đường chính chính giết chết các ngươi.”
“Muốn thổi da trâu như thế nào thì thổi.”
Hạ Thiên cũng không bối rối, nhưng giữa ngón tay lại sáng lên Định Hải Thần Châm: “Tuy nhiên, ngươi có dùng nhiều nước đi chăng nữa cũng vô dụng đối với ta. Một châm này của ta sẽ phá hủy mấy chiêu thức màu mè của ngươi.”
Nữ nhân váy dài cười khẽ, khinh thường nói: ‘Ngươi cứ thử xem.”
Gió tự dưng nổi lên, hơi nước cuồn cuộn giống như lưỡi dao nhỏ vụn tùy ý trảm cắt bên trong vòng sáng.
“A!”
Ninh Nhụy Nhụy bị hơi nước ép xuống, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
“Cút.”
Hạ Thiên khẽ cau mày, rót băng hỏa linh khí vào Định Hải Thần Châm, một thức Châm Ngoại Châm đâm tới.
Bị ngân châm chỉ vào, một vòng xoáy linh khí lập tức khuấy động hơi nước bên trong vòng sáng.
Toàn bộ thiên địa giống như rơi vào bên trong thời tiết khó lường, lúc sáng lúc tối.
“Ngươi có chút bản lãnh đấy, đáng tiếc vẫn còn thiếu rất nhiều.”
Gương mặt nữ nhân váy dài lạnh lại: “Thủy vô lượng quyết, kinh đào phách nguyệt.”
Hơi nước cuồn cuộn lại phát ra tiếng rít chói tai.
Bụi nước ngưng tụ từng chút một, hóa thành sóng nước, theo vòng xoáy Hạ Thiên vội vàng huy động.
Một trận mưa to như trút nước bên trong vòng sáng.
Chỉ là những giọt nước mưa này vô cùng ngang ngược, tàn bạo. Những nơi mà nó đi qua, phá thạch xuyên kim, không thể ngăn cản.
“Hạ Thiên, đừng liều mạng với nàng ta. Pháp thuật của nàng ta nhất định nhiều hơn ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy Hạ Thiên dường như đã rơi vào thế hạ phong, nàng vội vàng nói: “Ngươi cứ tìm nàng ta, sau đó xử lý là được.”
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần nhắc nhở.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta có thể bắt nàng ta bất cứ lúc nào, nhưng những chiêu thức của nàng ta có chút tác dụng đối với Nghịch Thiên Bát Châm, trước cứ chơi với nàng ta một lát. Chờ đến khi nàng ta không còn tác dụng nữa, ta xử lý nàng ta cũng không muộn.”
Ninh Nhụy Nhụy nhắc nhở: “Ngươi cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương.”
“Đúng là cuồng vọng.”
Nữ nhân váy dài nghe Ninh Nhụy Nhụy nói, tức đến mức giận sôi lên: “Ngươi dám so sánh bổn tiên tử với cống ngầm. Ngươi chết đi cho ta.”
Thân hình nữ nhân váy dài lóe lên, đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Lòng bàn tay khẽ nâng, giống như trời giáng đánh thật mạnh xuống Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy cắn chặt răng, vận linh khí toàn thân muốn liều mạng với đối phương.
“Tiểu muội chân dài, nàng đấu không lại nàng ta đâu.”
Hạ Thiên nhanh chóng xuất hiện, tay trái ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy, tay phải hóa chưởng nhẹ nhàng nghênh đón nữ nhân váy dài.
“Ha ha, dám so chưởng với bổn tiên tử, tiểu tử ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Nữ nhân váy dài mừng rỡ, sau đó khinh bỉ: “Ban đầu, ta cho rằng ngươi chính là cao thủ mà Thần Quân nhắc đến, bây giờ đến phiên ta sai rồi. Nhưng không sao, các ngươi cùng đến địa phủ làm uyên ương số khổ đi.”
“Cái gì?”
Hạ Thiên muốn phản bác hai câu, chợt phát hiện chưởng lực của đối phương quả thật có chút không thích hợp.
Hai chưởng tấn công, lập tức có hai luồng khí kình âm nhu chui vào cơ thể của hắn.
Luồng khí kình này chợt nhu chợt cương, lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không có quy tắc, lại rất có lực phá hoại: “Ngươi không sao chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy thấy sắc mặt Hạ Thiên không đúng, lập tức hỏi han.
Lần đầu tiên Hạ Thiên nhìn thấy loại khí kình cổ quái này, hoàn toàn khác với bất cứ đối thủ nào mà hắn đã từng gặp qua trước kia, thậm chí cũng khác biệt quá nhiều với khí kình mà hắn nhận biết. Nhất thời, hắn không có cách nào ngừng lại luồng khí kình này phá hư bên trong cơ thể của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận