Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3579: Đông Nam tiên hội

Hai tay nữ nhân thùy mị giống như cá chạch, từ trong tay Ninh Nhụy Nhụy trượt ra ngoài, rất nhanh cả người giống như sợi dây leo, hai chân chậm rãi quất vào đầu Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy đứng im không nhúc nhích, ánh mắt thoáng ngưng lại: ‘Dùng chân, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta.”
“Ha ha, ngươi tiếp được rồi hãy nói.” Tốc độ nữ nhân thùy mị đột nhiên tăng lên, nhưng lại đạp vào khoảng không, Ninh Nhụy Nhụy đã không còn ở chỗ cũ.
Bốp.
Chân dài như roi, đánh vào trong không khí phát ra tiếng nổ kinh người.
“Mẹ kiếp.” Ninh Thụy Thần không khỏi kinh hãi không thôi. Lực đạo này quá lớn. Nếu bị đạp trúng, đoán chừng xương cốt toàn thân đều bị đá bể.
Nữ nhân thùy mị cười nhẹ nhìn Ninh Nhụy Nhụy, có chút giễu cợt: “Nếu ngươi cảm thấy ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi cần chi phải tránh? Không phải ngươi sợ rồi sao?”
“Tránh chỉ là không muốn ảnh hưởng đến người khác.” Ninh Nhụy Nhụy không bị kích thích, lạnh nhạt nói.
Nhiếp Tiểu Lý tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Ninh tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt: “Với trình độ đó của bà ta còn kém xa lắm.”
“Thật sao?” Nữ nhân thùy mị dậm chân một cái đã đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, hai đùi một lần nữa giao thoa quét ngang, khiến cho gần đó phát ra âm thanh phá vỡ không khí.
Ninh Nhụy Nhụy vẫn không đón đỡ, vẫn né tránh như cũ.
Nhưng khi nàng vừa tránh, nữ nhân thùy mị đã mỉm cười, hai tay chống đất, hai chân đánh ra một chữ mã thẳng tắp, eo vặn một cái, hai chân lại như roi quét về phía Nhiếp Tiểu Lý.
Thật ra, người mà bà ta muốn đối phó chính là Nhiếp Tiểu Lý.
Nhiếp Tiểu Lý quả thật có chút ngoài ý muốn, dường như sợ đến choáng váng.
“Ha ha, việc là do ngươi chọn, giết cũng xem như chấm dứt.” Đùi nữ nhân thùy mị giống như có khí lực mấy vạn cân. Bà ta tin rằng, chỉ cần đá trúng Nhiếp Tiểu Lý, nàng sẽ không có khả năng sống sót.
“Về phần có đá trúng hay không, đây là chuyện hiển nhiên, không cần phải hoài nghi.”
Với khoảng cách gần như vậy, bà ta tin rằng trên thế giới này không ai có thể né được cú đá ngang của bà ta.
Bành.
Quả nhiên, một bóng người bị chân của bà ta trực tiếp đá trúng, sau đó cả người như đạn pháo bay rớt ra ngoài, bay vào khu rừng bên ngoài biệt thự.
“Sao?” Nữ nhân thùy mị nghe được tiếng kêu thảm thiết, cảm giác có chút không đúng, liền cẩn thận phân biệt người bị đá bay, rõ ràng là Nhiếp Vân Thiên. Lần này thì ông ta chết thật sự rồi.
Ninh Thụy Thần nhịn không được bật cười: “Lần này người đã bị ngươi xử lý. Việc này xem như xong.”
“Là ngươi đánh tráo?” Gương mặt nữ nhân thùy mị hiện lên sự ngoài ý muốn, liếc nhìn một vòng, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ngươi đã dùng thủ pháp gì? Di Hình Hoán Ảnh? Thay mận đổi đào? Hay là thuật thế thân?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Thủ thuật gì cũng không có, là ngươi đá sai người thôi.”
“Không thể nào.” Nữ nhân thùy mị biết rất rõ bà ta tuyệt không có khả năng phạm sai lầm cấp thấp này: “Xem ra, các ngươi đúng là người tu hành, cũng có thủ đoạn vượt xa bình thường. Ta thật sự xem thường các ngươi rồi.”
“Bây giờ nói lời này còn có ý nghĩa gì.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ngươi nên nhìn rõ thực hư đi.”
“Được rồi.” Nữ nhân thùy mị lắc đầu, có chút nhàm chán nói: “Người bị hại đều chết cả rồi, còn giày vò làm gì nữa. Ta không phải họ Nhiếp, Nhiếp gia thích thế nào thì thế đó, chẳng liên quan gì đến ta.”
Nhiếp Tiểu Lý hỏi: “Thế ngươi đến làm gì?”
“Ta nhận ủy thác của người khác đến đưa thiệp mời.” Nữ nhân thùy mị cười ha hả, quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ngươi chính là Tiểu Hạ Thiên?”
Hạ Thiên đáp: “Ta tên Hạ Thiên, không phải Tiểu Hạ Thiên.”
“Ở trước mặt ta, ngươi chính là tiểu bối.” Nữ nhân thùy mị nhìn chằm chằm Hạ Thiên cả nửa ngày, tiếp theo móc một phong thư mời từ trong ngực ra, bắn tới: “Đây là đưa cho ngươi.”
Hạ Thiên không tiếp, Ninh Nhụy Nhụy đành đưa tay tiếp lấy thư mời.
“Đây là cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Nữ nhân thùy mị nở nụ cười: “Ta nói rồi, là thư mời.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp: “Là thư mời gì?”
“Thư mời Đông Nam tiên hội.” Nữ nhân thùy mị liếc mắt: “Các ngươi mở ra nhìn xem không phải sẽ biết sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không hứng thú.”
“Ngươi cứ xem hết rồi hãy nói cũng không muộn.” Nữ nhân thùy mị mỉm cười, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi là người cấp trên điểm danh, nhất định phải tham gia.”
“Cấp trên? Cấp trên của ngươi là ai?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày hỏi.
“Ta là người của Tề gia Phù Lương, cấp trên của ta tất nhiên là gia chủ Tề gia rồi.” Nữ nhân thùy mị có chút lười biếng nói: “Ban đầu, cấp trên đang thương lượng khi nào thì gửi thư mời cho ngươi. Vừa lúc hôm qua Nhiếp Vân Thiên đến cầu cứu, cấp trên nghe nói ngươi đang ở Hoàng Sơn, cho nên phái ta đến đưa tin, thuận tiện điều đình một chút.”
“Đông Nam tiên hội? Là cái gì vậy? Ai chủ sự?” Ninh Nhụy Nhụy cảm giác trong này ắt có ẩn tình khác.
“Ai chủ sự, điều này không tiện tiết lộ.” Nữ nhân thùy mị lắc đầu, nghiêm túc nói: ‘Về phần làm gì, cái này có thể nói. Chính là để chỉnh hợp thế lực tu tiên giả địa khu Đông Nam, tương lai cùng nhau ứng đối bí cảnh Thiên Cung.”
Hạ Thiên vẫn không hứng thú như cũ: “Cái gì mà Đông Nam tiên hội, ta chẳng hứng thú.”
“Thật không hứng thú sao?” Nữ nhân thùy mị mỉm cười, ý vị thâm trường: “Ngươi cũng đừng hối hận. Ngươi không đi, một nữ nhân nào đó của ngươi nhất định phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận