Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2608: Mê hương

“Trời má, chỉ vì có nam nhân ngồi mà coi một chiếc Rolls-Royce Phantom như sắt vụn ư?”
Mặc dù Thạch Thuần cũng không thiếu tiền, nhưng vẫn bị chấn động bởi hành vi khoe khoang này.
Sườn xám số bảy tỏ vẻ không có gì lạ, không kiêu ngạo nói: “Hội trưởng chúng ta là người có tiền, tất cả biệt thự bắt đầu từ chỗ này kéo dài đến hướng nam một trăm dặm đều là sản nghiệp của hội trưởng.”
“Đỉnh nha.” Thạch Thuần tán thưởng nói: “Cơ mà trên núi có thể xây được nhiều biệt thự thế sao, đừng nói là làm ăn bất hợp pháp nhé.”
Sườn xám số chín nghe vậy có chút không vui: “Không cho phép nhục mạ hội trưởng.”
“Tai ngươi có vấn đề hả, câu nào của ta nhục mạ chứ?” Thạch Thuần cũng không vừa đáp trả lại, “Hơn nữa cho dù ta có sỉ nhục thì ngươi có thể làm gì được ta?”
“Bọn họ là khách của hội trưởng, ngươi đừng tức giận vớ vẩn.” Sườn xám số bảy không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Sườn xám số chín chỉ đành nhẫn nhịn.
“Hai vị, lên cáp treo thôi, đừng chậm trễ.” Sườn xám số bảy thúc giục.
Ninh Nhụy Nhụy lười nói nhảm với bọn họ, nàng kéo Thạch Thuần lên cáp treo.
Đợi đến khi cáp treo dần dần cao lên, sau khi đi xa, sườn xám số bảy bỗng dưng dặn dò tài xế: “Ngươi đích thân đưa xe đến bãi rác, rồi xử lý gọn gàng nam nhân này.”
Nữ tài xế gật đầu, rồi lập tức khởi động xe đổi hướng, đi về phía nào đó trong núi.
“Phong cảnh nơi đây cũng được đấy.” Thạch Thuần ngồi trên cáp treo, thu hết phong cảnh xung quanh vào đáy mắt, không khỏi hâm mộ nói: “Nhụy Nhụy tỷ, nếu không thì chúng ta bảo anh rể mua mấy căn biệt thự ở đây đi, sau này lúc nào cũng có thể qua chơi.”
“Ngươi muốn mua thì bảo Hạ Thiên mua, hắn rất cưng chiều ngươi mà.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói.
Thạch Thuần suy nghĩ thử: “Thôi vậy, những biệt thự này ta luôn cảm thấy có chút phi pháp, nhỡ đâu vừa vào đã bị phá dỡ thì quá đen đủi.”
Ninh Nhụy Nhụy cạn lời cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Chủ nhân của những biệt thự này chắc chắn có chút năng lực, sao có thể xây dựng bất hợp pháp khắp nơi được.”
“Tiểu muội chân dài, lời này ngươi nói sai rồi, những căn phòng đó đều là bất hợp pháp.” Hạ Thiên bỗng dưng xuất hiện trong cáp treo, còn gối lên đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy.
“Anh rể, sao ngươi lại xuất quỷ nhập thần thế.” Thạch Thuần bĩu môi, “Vừa nãy còn giả vờ ngủ trên xe, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Chỉ muốn xem mấy đồ đần này tính làm cái gì.”
Thạch Thuần cười hì hì: “Vậy ngươi biết chưa?”
Hạ Thiên lười trả lời nàng.
“Đến rồi.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
Cáp treo dừng lại, kế đó có hai mỹ nữ mặc sườn xám tiến lên mở cửa.
“Mỹ nữ nơi này ngược lại không thiếu.” Thạch Thuần sờ tay của hai mỹ nữ sườn xám kia, “Tay cũng rất mềm, ấy, hội trưởng của các ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”
Hai mỹ nữ sườn xám mỉm cười lúng túng, không hề trả lời Thạch Thuần, chỉ làm thủ thế mời với các nàng.
“Hả, sao không nói chuyện?” Thạch Thuần không hiểu.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bởi vì bọn họ là người câm.”
“Không phải chứ.” Thạch Thuần nhìn chằm chằm hai mỹ nữ đó, “Không giống mà, trông đẹp vậy mà.”
Ninh Nhụy Nhụy vẻ mặt nặng nề: “Không cần nghĩ cũng biết là bị người ta cố ý hạ độc câm điếc.”
“Tiểu muội chân dài à, năng lực quan sát của cô cũng tiến bộ nhỉ.” Hạ Thiên không khỏi khen một câu.
“Bây giờ ta thật sự muốn gặp hội trưởng đó, xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy có chút tức giận, mặc dù hội trưởng kia chưa lộ mặt, nhưng chỉ mỗi việc hạ độc câm điếc đã đột phá giới hạn của nàng rồi.
Rất nhanh, ba người Ninh Nhụy Nhụy được dẫn đến trước cửa tòa biệt thự trên đỉnh núi.
Hạ Thiên theo lệ thường bị chặn ở cửa, có điều lần này Hạ Thiên lười chơi đùa với bọn họ, thế nên trực tiếp cho mỗi người một châm, khiến bọn họ thành thực đứng im.
“Sao ở đây lại không có người?” Sau khi đi vào, Thạch Thuần phát hiện tử viện trống rỗng không một bóng người.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Xem ra tật xấu của vị hội trưởng này đúng là nhiều.”
Ba người chậm rãi bước vào biệt thự, phát hiện trang trí bên trong tương đối đơn giản, nhưng lại không sơ sài, rõ ràng cực kỳ có phong cách.
“Phòng gì mà được dọn dẹp sạch thế.” Thạch Thuần đánh giá xung quanh, không khỏi cảm khái: “Tên hội trưởng đó lẽ nào còn có bệnh sạch sẽ?”
Ninh Nhụy Nhụy đã tức giận đến mức không muốn tốn thời gian chờ người nữa, trực tiếp lớn tiếng nói: “Được rồi, ta đến rồi đây, ngươi cũng nên xuất hiện đi!”
“Ninh tiểu thư, xin bình tĩnh chớ vội.” Căn phòng bỗng dưng vang lên một giọng nói cực kỳ trung tính, không rõ nam hay nữa: “Chờ ta tắm xong thay quần áo sẽ ra gặp ngươi, đương nhiên các ngươi cũng cần tắm rửa.”
Thạch Thuần lắc đầu: “Ôi trời, hơi bị sạch sẽ quá đấy.”
Nàng còn chưa dứt lời, thì cửa phòng tự động đóng lại, trên vách tường xung quanh lộ ra vô số vòi phun, nhằm vào căn phòng rồi bắn ra khí nước mang theo mùi hương kỳ lạ.
“Mê hương?” Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy cả kinh, phát hiện bản thân có chút không chống đỡ nổi cỗ cảm giác mệt mỏi đang kéo đến, “Hỏng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận