Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3059: Mẹ ta đang bồi đấy, ngươi không nhìn thấy sao?

“Ở đâu ra một tên ngu ngốc động một chút là hủy phòng ở vậy?”
A Cửu đẩy cửa bước ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một tên mặt to thô kệch. Nàng bực bội nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Phòng này là phòng của ngươi à?”
“Ôi chao, không nghĩ đến còn là một mỹ nữ cực phẩm.” Đại hán thô kệch nhìn thấy A Cửu, mắt sáng lên: “Vậy thì tốt quá rồi. Ngươi không cần dời đi đâu nữa, về sau ngươi bồi thiếu gia nhà ta là được rồi.”
A Cửu tức giận nói: “Tại sao ngươi không để mẹ ngươi đi bồi tên thiếu gia chết tiệt đó?”
“Mẹ ta đang bồi đấy, ngươi không nhìn thấy sao?” Đại hán thô kệch chỉ tay ra sau lưng, gương mặt tràn ngập sự kiêu ngạo.
A Cửu thuận theo hướng chỉ của người này, phát hiện cách đó không xa có một nam nhân sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu mặc áo xanh, đang nằm trên một cái ghế trúc, trong lòng còn có một lão bà hơn sáu mươi tuổi.
Dáng người lão bà này có thể nói là giữ rất tốt, ít nhất không quá mập cũng không quá béo, khi còn trẻ cũng được tính là mỹ nhân. Tuy nhiên, vẻ già nua cũng đã xuất hiện, lại còn tận lực giả bộ nai tơ, đóng vai con mèo nhỏ núp trong ngực nam nhân, thần thái khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Nam nhân mặc áo xanh lục lại rất hưởng thụ, thỉnh thoảng còn vuốt ve giai nhân già trong lòng, hai người anh anh em em với nhau trước mặt mọi người.
“Các ngươi là thứ đồ gì vậy?” Mặc dù A Cửu không kỳ thị vong niên luyến, nhưng tình huống trước mắt đã vượt ra khỏi năng lực chịu đựng tâm lý của nàng.
Nam nhân mặc áo xanh lục không kiên nhẫn nói: “Mãng ca, xong chưa, ta và mẹ ngươi chờ sốt ruột rồi.”
“Thiếu gia, ngài yên tâm đi, xong ngay đây.” Đại hán thô kệch cung kính hồi đáp.
Lão bà kia lại không thích, trừng mắt nhìn hắn ta: “Không lớn không nhỏ gì cả, bây giờ thiếu gia là cha ngươi, ngươi mau gọi cha đi.”
“Vâng, cha, mẹ, hai người yên tâm chờ một chút, con sắp lấy được căn phòng này rồi.” Dù gã đại hán cũng là người cao hơn mét tám, nhưng gọi một kẻ đồng lứa với mình bằng cha cũng không cảm thấy có gánh nặng gì trong lòng.
A Cửu cũng đã chứng kiến không ít cực phẩm, nhưng nàng vẫn bị một nhà ba người này chấn kinh.
“Mỹ nữ, ta đang hỏi ngươi đấy, tại sao ngươi lại ngẩn ra như thế.” Nam nhân thô kệch đưa tay chỉ A Cửu, cảnh cáo: “Đừng nhìn cha ta dáng dấp đẹp trai ngươi liền có suy nghĩ không đứng đắn. Nói cho ngươi biết, ngươi không có cửa đâu. Cho dù ngươi muốn ôm ấp yêu thương, ngươi cũng chỉ có thể xếp sau mẹ ta, làm tiểu thiếp thừ mười chín của cha ta.”
“Đầu óc của ngươi có bệnh đúng không?” A Cửu tức giận nói: ‘Mấy tên háo sắc như thế còn không xứng xách giày cho ta. Ta muốn nhìn hắn ta có thể làm ra được chuyện gì.”
Sắc mặt nam tử thô kệch bỗng dưng thay đổi, chỉ vào A Cửu nói: “Ta thấy ngươi là mỹ nữ mới nể mặt ngươi, ngươi đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
“Mặt mũi thì ngươi giữ lại dùng đi.” A Cửu hơi cảm thấy buồn nôn, ý định muốn hành hung phú nhị đại làm niềm vui ban đầu cũng mất luôn: “Cho ngươi ba phút, lập tức cút xa một chút, nếu không, ta đánh chết các ngươi đấy.”
“Mỹ nữ, khẩu khí của ngươi lớn thật.” Nam tử thô kệch cười lạnh, khoanh tay trước ngực: “Ngươi có biết ta là ai, có biết thiếu gia nhà ta có thân phận gì hay không mà dám nói với ta như thế?”
A Cửu nghe đối phương nói như thế, không khỏi mỉm cười: “Thế ngươi nói thử xem ngươi là ai, thiếu gia nhà ngươi có thân phận gì?”
“Ta nói ra, sợ hù chết tiểu nha đầu ngươi đấy.” Nam tử thô kệch hừ nhẹ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ta là Mãng Lực Sĩ Vô Lượng Cung, thiếu gia nhà ta chính là Thiếu chủ Vô Lượng Cung, con trai Tả Dược Vương Nam Cương, người xưng là Tả thiếu gia. Các ngươi đến Nam Cương, hẳn cũng đã nghe qua danh tự của thiếu gia nhà ta.”
“Ta chưa nghe qua Vô Lượng Cung gì cả.” A Cửu cau mày: “Hơn nữa, Tả Dược Vương Nam Cương đã chết từ bốn mươi năm trước, đừng nói con trai, ông ta cả đời không lập gia đình, cũng chẳng có bất kỳ tình nhân nào.”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì thế.” Mãng Lực Sĩ nghe A Cửu nói xong, đột nhiên giận dữ: “Tiểu nữ oa như ngươi thì biết cái gì, ai nói Tả Dược Vương chết rồi. Ngài ấy vẫn đang sống rất tốt. Ngươi đang rủa gia chủ chúng ta chết sớm à?”
A Cửu xác định nhóm người này chính là lừa đảo, cũng lười nhiều lời, khoát tay nói: “Ta chẳng quan tâm ông ấy chết hay chưa. Dù sao chuyện đó cũng chẳng liên quan đến ta. Ta không nói nhảm với ngươi ở đây nữa. Ngươi hãy mang theo mẹ ngươi, còn có cha dượng của ngươi cút xa ta ra một chút.”
“Ngươi muốn chết.” Mãng Lực Sĩ giận tái mặt. Làm nhục hắn ta thì còn được, nhưng bất kính với thiếu gia, tội không thể tha. Hắn ta liền bóp quyền đánh về phía A Cửu.
A Cửu thấy người này đánh tới, ngay cả tâm trạng ứng chiêu cũng không có, bởi vì một quyền này, ngoại trừ khí lực lớn một chút, hoàn toàn chẳng còn điểm sáng nào nữa.
Bành.
Nắm đấm Mãng Lực Sĩ đổi chiều, trực tiếp đánh thẳng vào mũi của mình. Khí lực quá lớn, nện hắn ta đến phát mộng.
“Con trai, ngươi bị gì vậy? Không có việc gì, ngươi tự đánh vào mũi mình làm gì?” Lão bà đằng kia cũng cảm thấy lạ, quát lớn với Mãng Lực Sĩ: “Đừng đùa nữa, thiếu gia đã đổ mồ hôi rồi, nhất định phải lấy phòng trúc cho thiếu gia nghỉ ngơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận