Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2695: Lăng Linh

“Chuyện cũng đơn giản thôi. Ngươi cũng biết ta chính là Lăng Linh của tam đại bí cảnh.” Nữ nhân mặc váy hoa suy tính một hồi rồi nói tiếp: “Bí cảnh U Minh đã bị phá hủy hơn một trăm năm trước. Hiện tại bí cảnh Quy Khư cũng bị hủy luôn. Ba bí cảnh lớn cũng chỉ còn lại bí cảnh Thiên Cung. Nhưng bí cảnh Thiên Cung lại bị Tiêu gia ẩn tàng xâm chiếm quá nhiều, khiến không gian sinh tồn của ta trở nên nhỏ hẹp.”
Hạ Thiên hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Ta chỉ có thể sinh tồn bên trong bí cảnh. Nếu bí cảnh bị hủy, ta sẽ không còn chỗ dung thân, linh thể cũng không sống được bao lâu.” Nữ nhân mặc váy hoa càng nói càng kích động: “Tiêu gia xâm chiếm bí cảnh Thiên Cung, ta ở đó cũng không được tự nhiên. Ban đầu, ta ở bí cảnh Quy Khư thật tốt, kết quả bây giờ biến thành kẻ không còn nhà để về. Các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Bớt làm bộ đi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Đó là do ngươi tự tìm. Nếu để cho ta giải quyết tên ngốc kia, nguyên thần của hắn ta sẽ không có cơ hội tự bạo.”
Nữ nhân mặc váy hoa hơi im lặng: “Không phải ta đã nhận lỗi và xin lỗi việc này rồi sao? Tại sao ngươi còn nhắc lại?”
“Là do ngươi nhắc trước.” Hạ Thiên đáp lại.
“Được, việc này là do ta sai, đừng đề cập đến chuyện đó nữa, nói tiếp chuyện kia đi.” Nữ nhân mặc váy hoa thở dài, khoanh tay nói: “Tóm lại, bí cảnh Quy Khư đã bị hủy, ta không thể ở đó được nữa, nhưng ta lại không muốn đến bí cảnh Thiên Cung. Vừa lúc bí cảnh U Minh trải qua hơn trăm năm nghỉ ngơi lấy lại sức, đã có dấu hiệu khôi phục, cho nên ta muốn Ninh tiểu thư giúp ta một việc nhỏ, cùng ta thăm dò, dọn dẹp bí cảnh U Minh, thuận tiện thỏa mãn nguyện vọng mạo hiểm của nàng ấy.”
Sau khi nghe xong, Hạ Thiên không khỏi kinh ngạc: “Là việc này sao?”
“Chính là việc này.” Nữ nhân mặc váy hoa nhẹ gật đầu.
Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng: “Đúng, chính là cái này.”
“Tiểu muội chân dài, mấy chuyện này nàng có thể tự mình quyết định mà.” Hạ Thiên lấy làm lạ nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nàng không cho rằng ta sẽ không đồng ý chứ? Trước giờ ta không can thiệp vào việc riêng nữ nhân của mình. Nàng muốn làm gì thì làm cái đó. Ta thích mọi người, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến chuyện khống chế mọi người. Nếu nàng theo ta, nàng lại sợ đầu sợ đuôi, đó không phải là thất bại của ta sao?”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, đưa tay sờ lên mặt Hạ Thiên, ôn nhu nói: “Cho nên, ta mới hỏi ý kiến của ngươi. Không phải ta sợ mà là ta tôn trọng ngươi, coi trọng ý kiến của ngươi.”
“Coi trọng ý kiến của ta?” Hạ Thiên xoay người ngồi dậy, vẻ mặt thành thật: “Ý kiến của ta khá đơn giản. Nàng không cần thảo luận việc này, nàng muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, có chút cảm động. Từ nhỏ, nàng đã sống nương tựa vào gia gia của mình, sau đó bắt đầu tự lập. Mười mấy tuổi đã xa nhà trở thành vận động viên, bên cạnh gần như không ai có thể tham mưu cho nàng. Tất cả mọi chuyện đều tự nàng quyết định. Mặc dù điều đó có thể rèn luyện ý chí và quyết đoán cho nàng, nhưng có đôi khi nàng hy vọng bên cạnh có người có thể giúp nàng quyết định, giúp nàng an tâm.
“Cho nên, việc này gác sang một bên đi, chúng ta đi ngủ thôi.” Hạ Thiên mỉm cười kéo Ninh Nhụy Nhụy lên giường.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức dở khóc dở cười, cảm động vừa mới có trong nháy mắt đã biến mất tăm.
“Ngươi yên tâm để ta đi cùng với nàng ấy đến bí cảnh U Minh?” Nữ nhân mặc váy hoa hơi kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không sợ ta có ý đồ xấu, sau đó gây bất lợi cho Ninh tiểu thư?”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Nếu ngươi có ý đồ xấu với nàng ấy, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sống sót sao? Hơn nữa, tiểu muội chân dài tuyệt không yếu, có đủ năng lực tự vệ.”
“Dù sao bí cảnh U Minh cũng hoang phế hơn một trăm năm, ta cũng không thể cam đoan bên trong không có nguy hiểm.” Nữ nhân mặc váy hoa cũng có chút lo lắng.
Hạ Thiên gật đầu: “Thật ra, nguy hiểm không biết lại là niềm vui phiêu lưu. Tiểu muội chân dài rất thích cảm giác này.”
“Ngươi hiểu nàng ấy rất rõ.” Nữ nhân mặc váy hoa thở dài một tiếng: “Xem ra, ngươi thật lòng thích nàng ấy, cũng không phải chỉ thèm cơ thể của nàng ấy.”
Hạ Thiên thành thật đáp: “Ta thèm cơ thể của nàng ấy cũng là thật.”
“Ngươi thật là…” Ninh Nhụy Nhụy bó tay. Lưu manh chết bầm luôn có loại bản lĩnh này. Mặc kệ chuyện gì cũng có thể kéo đến chuyện đó được.
Nữ nhân mặc váy hoa ý vị thâm trường nhìn Hạ Thiên: “Ngươi đang giục ta đi sao?”
Hạ Thiên tức giận đáp lại một câu: “Đây không phải giục. Nếu ngươi có chút nhãn lực, ngươi đã sớm đi rồi.”
“Nhưng ta còn chưa nói xong mà.” Nữ nhân mặc váy hoa cười nhạt một tiếng, làm bộ muốn trò chuyện thâu đêm: “Liên quan đến Tiểu Tiên Giới, ta còn muốn nói chuyện với ngươi.”
“Chẳng có gì để nói.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Giữa tháng, ta sẽ đến đó cứu Cửu nha đầu về.”
Nữ nhân mặc váy hoa thấy Hạ Thiên xem thường như vậy, liền nói tiếp: “Ngươi hoàn toàn không biết gì về Tiểu Tiên Giới. Cho dù ngươi có thể dựa vào Nghịch Thiên Bát Châm một đường đi tới, nhưng người ở đó sẽ cúi đầu xưng thần với ngươi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận