Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2355. âm Cực Vãng Sinh Trận

A Cửu ngây người, nàng biết âm Cực Vãng Sinh Trận, nhưng vẫn cảm thấy đó chỉ là một truyền thuyết không có thật mà thôi.
Kỳ thực âm Y môn vẫn phân chia theo nội và ngoại, nội âm Y môn tức là ẩn tàng âm Y môn, trốn ở đảo Sương Nguyệt, người trên đảo tuyệt đối sẽ không rời đảo, cả đời phụng dưỡng Tổ sư âm Hậu, người sáng lập ra âm Y môn.
Mà ngoại âm Y môn, thì lại hoạt động ở khắp nơi trên thế giới, ngoại trừ môn chủ và môn nhân đặc biệt ra, cả đời không được phép đổ bộ vào đảo Sương Nguyệt.
Y Tiểu Âm vốn là người của ẩn tàng âm Y môn, chỉ là nàng từ nhỏ muốn chạy trốn khỏi đảo Sương Nguyệt, cuối cùng thành công thoát đi, đã trở thành người của ngoại âm Y môn, nhưng điều kiện là cần cung cấp một khoản tiền gần như không thể kiếm được cho đảo Sương Nguyệt.
Đây cũng là lý do tại sao người của ngoại âm Y môn lúc nào cũng thiết kế cái bẫy lừa bọn phú hào, khi đó Y Tiểu Âm rất muốn thay đổi tình hình của ngoại âm Y môn, chỉ là chưa đủ quyết liệt.
Cho đến thời điểm mười hai năm trước khi nàng gặp Hạ Thiên, dựa vào sự trợ giúp của hắn khống chế ngoại âm Y môn, bắt đầu chỉnh đốn ngoại âm Y môn, nhưng cũng vì thế mà đắc tội với đảo Sương Nguyệt.
Năm đó, lúc A Cửu trợ giúp Y Tiểu Âm chỉnh đốn ngoại âm Y môn, đã tiếp xúc một ít cổ tịch và bí ẩn bất truyền trong môn phái, trong đó có ghi chép liên quan tới âm Cực Vãng Sinh Trận, đây là một môn bí thuật hết sức thâm độc, do âm Hậu sáng chế, mục đích chính là để kéo dài tính mạng cho bản thân ả, chỉ là môn bí thuật đó có một ít phản ứng tiêu cực không thể nghịch chuyển, cuối cùng bị âm Hậu vứt bỏ.
Môn bí thuật đó thật ra là cướp đoạt sức sống của con người, sau đó tập trung vào bản thân người thi triển, nhưng mà tỷ lệ thành công cũng không cao, khoảng chừng một phần ngàn, hơn nữa có nguy hiểm cực lớn.
Năm đó âm Hậu dùng môn bí thuật này, đã khống chế hơn vạn người, kết quả chẳng những không có kéo dài tính mạng, mà trái lại còn bị phản phệ, cuối cùng đành phải trở về đảo Sương Nguyệt để bế sinh tử quan.
Y Tiểu Âm cảm thấy môn tà thuật này rất hại người, cho nên trực tiếp thiêu hủy tất cả tài liệu và sách cổ liên quan đến âm Cực Vãng Sinh Trận.
Lẽ ra, trên đảo Sương Nguyệt khả năng vẫn còn ghi chép liên quan với môn bí thuật này, nhưng mà lấy thân phận hạng người như Ngô Bạch Đinh, làm sao có thể tiếp xúc đến chúng, âm Cực Vãng Sinh Trận mà hắn hiện đang bố trí và sử dụng đến cùng là từ đâu mà đến?
"Sao ngươi biết âm Cực Vãng Sinh Trận?" A Cửu vẫn không nhịn được hoài nghi trong lòng, hỏi Ngô Bạch Đinh: "Đây cũng là bí thuật bất truyền của âm Y môn, ngươi biết được nó từ đâu?"
Ngô Bạch Đinh nghe được lời chất vấn của A Cửu, trên mặt lại hiện lên nụ cười tự kiêu: "Có phải cảm thấy rất thần kỳ, đúng không? Ta cũng cảm thấy rất thần kỳ, thế gian lại có thuật pháp thần kì đến vậy, vốn dĩ chỉ là đồ vật tồn tại trong tiểu thuyết và phim truyền hình, thế mà lại bị người như Ngô mỗ ta dùng..."
"Bớt nói nhảm." A Cửu không nhịn được ngắt lời Ngô Bạch Đinh: "Ta hỏi ngươi, trận pháp này ngươi học được từ đâu, là ai nói cho ngươi."
"Cửu cô nương, ngươi cảm thấy ta có cần phải trả lời câu hỏi này của ngươi không?" Ngô Bạch Đinh đang tinh tướng thì bị ngắt lời, trong lòng kìm nén nỗi phiền muộn khó nguôi, tâm tình đương nhiên cũng rất khó chịu: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Trường Sinh hội bọn ta là không gì không làm được, đừng nói âm Cực Vãng Sinh Trận, kể cả Sương Nguyệt Trường Sinh Trận của âm Hậu các ngươi, ta cũng có thể lấy ra."
"Rốt cuộc là ai?" Sắc mặt của A Cửu nghiêm nghị, việc này xem ra quả thật có chút nghiêm trọng, trước đây đảo Sương Nguyệt trên cơ bản hoàn toàn tách biệt với thế gian, cho nên ngoại âm Y môn liền đại biểu cho toàn bộ âm Y môn, mà truyền thừa y thuật của ngoại âm Y môn, thật ra là có thiếu hụt, căn bản không sợ bại lộ.
Thế nhưng ẩn tàng âm Y môn trên đảo Sương Nguyệt thì lại khác, nơi đó có tất cả y thuật và bí thuật thượng thừa của âm Y môn, một khi bại lộ ra ngoài thì hậu quả khó mà lường được.
Ngô Bạch Đinh cười khẽ ha ha: "Muốn biết? Ta không nói cho ngươi biết đấy!"
"Không, ngươi nhất định phải nói cho nàng biết." Lúc này, Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
"Thật hả?" Ngô Bạch Đinh cười hì hì, bỗng dưng lắc mình một cái, xuất hiện ở sau lưng Hạ Thiên, siết chặt nắm đấm, nhắm về phía sau đầu của Hạ Thiên, lực hơn vạn cân.
"Oành!"
Chỉ thấy một bóng người bắn ngược ra như là đạn pháo, phá vỡ vách tường gian phòng, trực tiếp bay tới hành lang, cả đầu như là dưa hấu bị đập nát.
"Ồ, vậy mà còn né được? Hạ Thiên, xem ra ngươi còn có chút thực lực, tốc độ không chậm lắm." Ngô Bạch Đinh liếc nhìn người bị đập bay kia, hóa ra là bảo vệ mà chính hắn mang tới, nhìn lại trong phòng, Hạ Thiên vẫn lười biếng nằm trên ghế sa lông, khắp khuôn mặt là nụ cười khinh bỉ.
"Là tên đần ngươi quá chậm." Hạ Thiên tỏ vẻ hờ hững, "Có thủ đoạn lợi hại hơn không, chỉ có điểm ấy thực lực căn bản không khiến ta hào hứng."
Ngô Bạch Đinh khẽ cười một tiếng, không chút hoang mang nói: "Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy ta liền chơi với ngươi, nhưng tuyệt đối đừng có mà hối hận."
"Tên bại tướng dưới tay ta nói nhảm nhiều thật." Hạ Thiên bĩu môi, "Nhìn đồ đần nhà ngươi dùng loại trận pháp nhàm chán này, liền biết chắc là một con gà, chỉ có phế vật không có thực lực mới sử dụng loại trò hề này."
"Ngươi tự tìm đường chết!" Ngô Bạch Đinh bị chọc trúng tim đen, lập tức giận tím mặt: "Lần trước ta cố ý để ngươi đánh ngất, lại thật nghĩ rằng chính ngươi lợi hại đến thế cơ à, bây giờ liền để ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên."
Dứt lời, Ngô Bạch Đinh bỗng dưng bước về phía trước một bước, một giây sau hắn liền xuất hiện ở bên trái Hạ Thiên, nắm đấm cũng đã đánh lên mặt Hạ Thiên.
Cú đấm này, tốc độ so với vừa nãy chẳng những nhanh hơn gấp mười lần, mà uy lực còn tăng cường gấp mười lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận