Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2401: Liên minh tu tiên tới rồi

“Phạm Thanh Liên, lời này của ngươi có ý gì?”
Khổng Thanh Tùng trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt oán giận trợn trừng với Thanh Liên hòa thượng, “Ta dùng tích lũy ngàn năm của Khổng Thị nhất tộc mời ngươi tới, cũng không phải vì nghe câu này của ngươi.”
Thanh Liên hòa thượng hai tay cầm gì đó, dáng vẻ phong phạm đại sư: “Bần tăng có thể giúp ngươi chiến đấu một trận thuận lợi, việc này hoàn toàn không có vấn đề.”
“Nhưng ngươi lại sớm bại lộ, tử tướng đã hiện, muốn để bần tăng ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ là nghĩ sai rồi!”
“Hòa thượng đáng chết, ngươi dám đùa giỡn ta ư!”
Khổng Thanh Tùng trợn tròn mắt, trong tay nắm vuốt xương cốt chỉ xíu nữa là đâm vào cổ họng Thanh Liên hòa thượng, “Đi chết đi!”
Thanh Liên hòa thượng không hề giãy dụa, thương hại liếc nhìn Khổng Thanh Tùng: “Nếu giết bần tăng có thể giảm bớt oán niệm của ngươi, vậy thì động thủ đi.”
“Đừng cho rằng bản công tử không dám!”
Khổng Thanh Tùng đã rơi vào bờ vực chuẩn bị sụp đổ, mưu đồ nhiều năm sắp bị hủy trước mắt thì thôi, bản thân còn bị công pháp phản phệ khiến tính mạng như treo trên sợi tóc, trở nên vô cùng yếu ớt!
Thanh Liên hòa thượng hờ hững nhìn Khổng Thanh Tùng, trong đôi đồng tử sạch sẽ không hề có cảm xúc gì.
Khổng Thanh Tùng lại bị ánh mắt lạnh lùng này đâm đau nhói, cái xương sắc bén nhanh chóng đâm rách cổ họng Thanh Liên hòa thượng.
“Phốc!”
Thanh Liên hòa thượng nghiêng đầu, máu ở cổ lập tức chảy ra.
“Ha ha ha ha, coi như ngươi là sứ giả tiếp đón thì thế nào, không phải cũng bị ta giết đó sao!”
Khổng Thanh Tùng bỗng dưng kêu lên, dáng vẻ điên cuồng, quay đầu lại trừng Hạ Lãnh: “Lãnh công tử, kế tiếp đến lượt ngươi đó, ngươi thích kiểu chết như nào?”
Hạ Lãnh không ừ hử gì, có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Ngươi nhìn kỹ coi ngươi giết là thứ gì?”
“Hả?”
Khổng Thanh Tùng nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại Thanh Liên hòa thượng, lại phát hiện lông tóc hắn không thương, vẫn đứng hờ hững nhìn hắn, rốt cuộc vừa nãy hắn giết ai?
Người co quắp trên đất rõ ràng là tàn ảnh tâm phúc của Khổng Thanh Tùng. Chỉ thấy hắn bưng cổ, vẻ mặt không hiểu lại u oán liếc nhìn Khổng Thanh Tùng, sắc màu trong mắt dần dần biến mất.
“Sao... Sao lại thế này!”
Trong đầu Khổng Thanh Tùng một mớ hỗn độn, đã không thể suy xét như bình thường, từ trận điên cuồng này đến trận điên cuồng khác, “Phạm Thanh Liên, ngươi dám phản bội ta!”
Thanh Liên hòa thượng vừa cười vừa nói: “Bần tăng đúng là được phù Thăng Tiên Mệnh của Khổng Thị nhất tộc các ngươi triệu hoán mới đến đây. Vốn cho rằng có trò gì hay, đáng tiếc là đầu voi đuôi chuột, thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng.”
“Nếu như ngươi được triệu đến thì có lẽ phải nghe mệnh lệnh của ta chứ nhỉ!”
Khổng Thanh Tùng hoàn toàn mất tỉnh táo, “Bây giờ bản công tử ra lệnh cho ngươi đi giết tên tiểu tử họ Lãnh, rồi đi giết Vũ Nữ để mở đường thăng thiên cho bổn công tử!”
Thanh Liên hòa thượng lắc đầu: “Ngươi vẫn nên buông bỏ chấp niệm đi, kỳ thực ngàn năm trước tiên tổ ngươi có được cơ hội thăng tiên, đáng tiếc hắn quá mức cẩn thận, lại tham luyến quyền lực nhân gian, đến cuối cùng bị Vũ Nữ quấn lấy, ôm đau thương mà kết thúc.”
“Ngươi không có hy vọng kia, mặc dù trù tính nhiều năm, nhưng thủ đoạn ngây thơ, không lý giải triệt để công pháp nên ngay từ đầu đã định trước là thất bại.”
“Im ngay!”
Khổng Thanh Tùng không thể nghe nổi loại lời chỉ trích như này, tức giận đến mức mặt đỏ gay lên, quát mắng: “Ta phải làm thịt cái đồ hòa thượng lừa đảo hại người như ngươi!”
“Thôi, ngươi rút lui đi, tiếp theo không có phần diễn của ngươi đâu.”
Thanh Liên hòa thượng phất tay đánh cho Khổng Thanh Tùng tan thành ánh sáng đầy trời, sau đó lắc tay áo thu những ánh sáng đó vào.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hạ Lãnh biết người này không đơn giản, chỉ là không ngờ lại lợi hại như thế, điều này nói rõ thân phận của hắn nhất định không phải một hòa thượng du ngoạn bốn phương.
“Giới thiệu chút nhỉ, bần tăng là Phạm Thanh Liên, là đệ tử nội môn trong liên minh tu tiên của Thất Tâm Quan.”
Thanh Liên hòa thượng ôm ngực, nở nụ cười vô hại, giống như người vừa nãy giết Khổng Thanh Tùng không phải là hắn.
Hạ Lãnh nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Liên minh tu tiên?”
“Đúng vậy, chính là liên minh tu tiên.”
Thanh Liên hòa thượng thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Lãnh công tử từng nghe qua rồi?”
“Không, chỉ là nghe thôi đã cảm thấy vô cùng cao cấp.”
Hạ Lãnh nhẹ nhàng chuyển chủ đề, “Không biết đó là tổ chức gì?”
Thanh Liên hòa thượng cũng không hỏi thêm, thản nhiên nói: “Liên minh tu tiên chính là Chư Thiên Vạn Giới, là thế giới tu tiên mạnh mẽ nhất trong vũ trụ, đồng thời cũng là một tổ chức tu tiên giả quy mô lớn.”
“Lãnh công tử, ta thấy tư chất ngươi tuyệt hảo, lại có nền móng tu tiên, chi bằng đi theo liên minh tu tiên ta?”
“Liên minh tu tiên chẳng lẽ là nơi ai muốn đến thì đến ư?”
Hạ Lãnh đã sớm nghe các bà mẹ của hắn nhắc tới liên minh tu tiên, bọn họ gần như coi tổ chức này là kẻ địch, “Hay là nói địa vị pháp sư của ngươi rất cao?”
Thanh Liên hòa thượng cười cười, thản nhiên nói: “Cũng không phải địa vị của bần tăng rất cao, mà là Thất Tâm Quan ta ở trong liên minh tu tiên cũng coi như là thế lực một phương, có tư cách lựa chọn đệ tử ở Nhậm Ý đại lục.”
“Ngươi tới Tiên Vân đại lục là vì chọn lựa đệ tử cho Thất Tâm Quan?”
Hạ Lãnh nhớ tới lời nói trước đó Khổng Thanh Tùng đã nói, hắn hơi cau mày lại.
“Có thể nói như vậy.”
Thanh Liên hòa thượng thấy vẻ mặt Hạ Lãnh nghiêm túc, không khỏi dời bước đi đến bàn đá bị Khổng Thanh Tùng chém đứt, chậm rãi ngồi xuống, còn mời Hạ Lãnh ngồi phía đối diện: “Đúng lúc bần tăng đang rảnh rỗi, có thể nói chuyện một lúc với Lãnh công tử.”
Cơ Cửu và Tiêu Tú Nhi cảm thấy hòa thượng này không phải người tốt lành gì, lôi kéo Hạ Lãnh, khuyên hắn đừng đi qua.
Hạ Lãnh ngược lại không cảm thấy sẽ có nguy hiểm gì, chỉ là kiêng kỵ thân phận liên minh tu tiên của hắn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận