Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3790: Xem ra ngươi rất muốn chết

Hạ Thiên nói rất hời hợt, giống như không có cảm xúc, lại còn đẩy vấn đề trở về.
Tuy nhiên, sắc mặt Bạch Vạn Bang lại cứng đờ, cảm thấy Hạ Thiên thật sự không nể mặt ông ta.
Tuy nhiên, ông ta cũng nghe ra được một đường lùi, đành phải quát to với nam nhân to mọng: “Nghịch tử, ngươi còn không mau xin lỗi Hạ thần y và Dương tiểu thư.”
Nam nhân to mọng cắn răng, im lặng không nói.
“Xem ra ngươi muốn chết.” Hạ Thiên mỉm cười nói.
Đạt La Trà siết chặt nắm đấm, đập tới cái đầu của nam nhân to mọng.
Bành.
Tuy nhiên, nắm đấm cũng không đập trúng đầu của ông ta, chỉ đập vào mặt đất bên cạnh, tạo thành một cái hố to.
“Ta sai rồi, ta biết sai rồi.” Nam nhân to mọng bị dọa đến rùng mình, vội vàng dập đầu với Hạ Thiên: “Xin Hạ, Hạ thần y tha cho ta lần này. Thật ra ta không phải muốn đối phó ngươi, mà là vợ của ta, còn có Lệ Lệ Á. Ngày nào bọn họ cũng nói xấu ngươi bên tai ta, ta mới có ác ý với ngươi như thế.”
Hạ Thiên đưa tay, Đạt La Trà lập tức thu nắm đấm lại.
Dương San mắng to: “Chuyện là do ngươi làm, thế mà lại đẩy hết lên người nữ nhân, ngươi đúng là phế vật.”
“Đúng, đúng, ta là phế vật.” Nam nhân to mọng vội tát cho mình mấy cái tát, tát đến mặt sưng lên nhưng vẫn giải thích: “Ta, vợ của ta là em gái Mã Khiết Thần. Nàng ấy nói ngươi hại người nhà chị của nàng ấy. Cho nên nàng ấy vẫn luôn dặn ta giết ngươi, báo thù thay cho nhà chị của nàng ấy.”
“Mã Khiết Thần ở đâu ra vậy?” Hạ Thiên cảm thấy cái tên này rất quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu rồi.
Tuy nhiên, từ trước đến nay hắn lười nhớ tên của mấy kẻ ngốc. Dù sao hắn đắc tội với quá nhiều người, thật sự không nhớ được.
Dương San nhớ lại thời gian trước, khi mọi người tán gẫu với nhau trong nhóm, Ninh Nhụy Nhụy đã từng nhắc qua chuyện phát sinh ở Quế thành, nàng liền lên tiếng nhắc nhở: “Mã Khiết Thần hình như là vợ của Chiêm Cao Hạc giàu nhất Quế thành, cũng là mẹ kế Chiêm Văn Bân. Chiêm Văn Bân chính là cái người cậy mạnh muốn cưới Nhiếp Tiểu Lý đấy, hẳn là chàng có ấn tượng.”
“À, chỉ là một tiểu nhân vật, không cần phải để ý đến.” Hạ Thiên thoáng có chút ấn tượng. Lúc đó, hắn giải quyết xong Chiêm gia, còn có Long lão của ma tộc, hắn cũng chẳng xen vào nữa, sau đó cùng với Nhiếp Tiểu Lý đến Hoàng Sơn, hoàn toàn không biết nữ nhân này còn sống hay chết.
Nam nhân to mọng lập tức nói: “Ta sẽ quay về bắt nàng ta lại giao cho Hạ thần y xử lý.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi cút đi, cút xa một chút, đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa.”
“Yên tâm đi, lão phu cam đoan nó tuyệt đối sẽ không đến trêu chọc Hạ thần y nữa.” Bạch Vạn Bang nghe được Hạ Thiên tha cho con trai ông ta một mạng, lập tức cam đoan: “Nếu tái phạm, không cần Hạ thần y ra tay, lão phu sẽ đích thân xử lý nó.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng có muốn tha cho ông ta hay không?” Hạ Thiên nhìn Dương San, thuận miệng hỏi.
Dương San đáp: “Bây giờ ta chỉ lo lắng cho an nguy của Hân Hân thôi.”
“Dương tiểu thư, ngươi không cần lo lắng điều này. Lão phu đã phái người đến chăm sóc Hàn Nhạc Hân tiểu thư rồi.”
Bạch Vạn Bang lập tức nói: “Bây giờ, nàng ấy đang ngủ trên xe đến hồ Thấm Nguyệt. Chờ nàng ấy tỉnh lại, chúng ta cũng đã đến hồ Thấm Nguyệt luôn rồi. Đương nhiên, nếu Dương tiểu thư vẫn chưa yên tâm, ta sẽ gọi người đưa Hàn tiểu thư quay về đây.”
Dương San thoáng yên tâm hơn một chút: “Thế thì không cần.”
“Đa tạ Dương tiểu thư.” Bạch Vạn Bang thở phào một hơi, sau đó một cước đạp nam nhân to mọng một cái: “Tên phế vậy ngươi còn chưa chịu cút về nhà bế môn hối lối cho ta một năm.”
“Vâng.” Nam nhân to mọng không dám nghịch lại, lộn nhào mà đi.
Hạ Thiên nói: “Lão đầu nhi, vừa nãy ngươi không phải nói có chuyện quan trọng sao, bây giờ nói đi. Đương nhiên, nếu vẫn là chuyện hợp tác gì đó thì quên đi.”
Bạch Vạn Bang đưa mắt nhìn con trai bất thành khí của mình chạy đi xong, một lần nữa nói với Hạ Thiên: “Nơi này không phải là nơi nói chuyện. Chi bằng chúng ta lên xe bàn lại, như thế nào?”
Hạ Thiên nhìn Dương San: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng cảm thấy thế nào?”
“Cũng được.” Dương San biết Hạ Thiên muốn đến hồ Thấm Nguyệt, vì vậy liền thuận thế gật đầu đồng ý.
Bạch Vạn Bang đi trước dẫn đường: “Hạ thần y, Dương tiểu thư, mời đi theo ta.”
“Đi thì đi nhưng nơi này…” Dương San chỉ căn phòng lộn xộn cùng với thi thể ba người.
Bạch Vạn Bang lạnh nhạt nói: “Dương tiểu thư không cần lo lắng, tất nhiên sẽ có người thu dọn. Cho dù có vấn đề gì, cũng tuyệt đối không liên lụy đến hai người.”
Mấy người chết thôi mà, với người cầm quyền đại gia tộc như ông mà nói chỉ là việc rất nhỏ.
Dương San vẫn còn chưa hoàn hồn nhưng rất nhanh cũng đã bình thường trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận