Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3377: Ngươi không phải thức ăn của ta

“Cái gì?” Lúc này Ninh Nhụy Nhụy mới giật mình hoàn hồn, quả nhiên nàng nhìn thấy tàn cảnh U Minh mơ hồ có biểu hiện sắp sụp đổ, không khỏi hỏi: “Sao lại thế này?”
Hạ Thiên cũng ngẩng đầu nhìn một chút, bĩu môi nói: “Có thể là tên ngu ngốc bị ta đạp bay tạo ra.”
“Hắn ta đã làm cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy có chút lo lắng hỏi.
“Không biết.” Hạ Thiên không hứng thú quan tâm điều này, tiện tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, chúng ta rời khỏi chỗ chết tiệt này trước đi.”
“Này, còn ta nữa, chẳng lẽ ngươi muốn ném ta ở đây?” Bé ngoan mở to đôi mắt to tròn, nói với Hạ Thiên: “Ta chỉ nói với ngươi vài câu thôi, ngươi cứ như vậy mà mang thù?”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy ném bé ngoan ở đây đúng là không thích hợp, vì thế một tay còn lại ôm eo bé ngoan.
“Ôm thì được, cấm lộn xộn. Nếu không, ta sẽ tố cáo ngươi lạm dụng. Ta còn một năm rưỡi nữa mới thành niên.” Da thịt bên eo bé ngoan có chút mẫn cảm, cơ thể không khỏi rùng mình một cái, cảnh cáo Hạ Thiên.
“Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú với Tiểu Đậu Đinh.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi không phải thức ăn của ta.”
Bé ngoan liếc mắt: “Cam đoan của ngươi tuyệt không đáng tin tưởng, ngược lại còn có cảm giác dựng cờ, khiến cho ta càng thêm bất an.”
“Ngươi bất an thì bất an, liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên khó chịu trả lời một câu.
Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên: “Trương Lăng Linh đã nói qua, tàn cảnh này không thể bị hủy hoại. Nếu không, sẽ không cách nào hình thành ba cảnh cộng minh, cũng không có cách nào hoàn thành một đại sự.”
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần để ý nàng ta. Điều nàng ta cần làm cũng đã sớm làm xong, nếu không, nàng ta cũng không bỏ đi như vậy.” Hạ Thiên nghe xong, không thèm quan tâm: “Còn nữa, nàng đừng qua lại quá gần với nàng ta. Nàng ta cũng không phải người tốt.”
“Ừm, ta biết rồi.” Ninh Nhụy Nhụy có chút tán đồng lời này của Hạ Thiên. Nàng phát hiện Trương Lăng Linh nhìn thì như nhiệt tình, thật ra bên trong lại khá đạm mạc, đối với nàng nhiều hơn chính là lợi dụng.
Ví dụ như đến tàn cảnh U Minh, sau khi chữa trị xong phần hạch tâm, nàng ta trực tiếp bỏ nàng ở đây mà đi trước.
Nếu Ninh Nhụy Nhụy không gặp Hạ Thiên, chẳng phải nàng sẽ bị vây chết ở cái nơi này sao?
Mặc dù Trương Lăng Linh có để lại tin tức, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tàn cảnh U Minh đang nhanh chóng sụp đổ, ngoại trừ cung điện hạch tâm, những nơi còn lại đều đang sụp xuống.
Người vẫn luôn ở lại bên trong tàn cảnh, âm hồn và tộc loại khác lập tức bị một luồng uy áp chấn trụ. Đa số đều băng diệt, trốn cũng không kịp trốn.
Hạ Thiên trước giờ không hề có tâm thánh mẫu, cũng lười quản sống chết của những người này, chỉ mang theo Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan lướt đến một lối ra.

Nam Hải, Nhạc gia.
“Các hạ là ai? Vì sao lại tàn nhẫn đối với Nhạc gia ta như vậy?” Lão gia chủ Nhạc gia tay cầm gậy trúc, gân xanh nổi lên trên mặt, gương mặt già nua lại nổi lên huyết khí mà thiếu niên mới có.
Đứng đối diện lão giả lưng còng là một mỹ nhân tuyệt sắc mặc áo tím.
Chính là Dạ Ngọc Mị.
“Cái này có gì mà tàn nhẫn?” Thái độ của Dạ Ngọc Mị vẫn đạm mạc, khinh thường nói: “Không phải chỉ phá phong ấn kia thôi sao?”
“Thế hệ Nhạc gia ta trấn thủ giới môn, ngươi hủy nó chính là hủy đi tiền đồ của Nhạc gia ta.” Tròng mắt Nhạc lão đầu như muốn lồi ra: “Nếu ngươi không giải thích rõ ràng, ngươi đừng trách lão phu liều mạng với ngươi.”
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nên cảm thấy may mắn. Nếu đổi lại trước kia, ngươi đã bị ta giết từ trước rồi.”
Nhạc lão đầu chỉ nghe tiếng hừ lạnh, đã không đè nổi khí huyết trong cơ thể, há miệng phun ra một ngụm máu: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết, cũng không xứng biết.” Gương mặt Dạ Ngọc Mị bất động, thản nhiên nói: “Ngươi chỉ cần biết, từ nay về sau bí cảnh U Minh sẽ không còn tồn tại nữa. Cho nên, nó không cần tứ giới trấn thủ sứ các ngươi nữa.”
Nhạc lão đầu giống như bị sét đánh, đưa tay chỉ vào Dạ Ngọc Mị: “Chẳng lẽ ngươi là…” Nhưng ông lại lập tức lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, thời gian hoàn toàn không hợp.”
“Ta không biết ngươi nghĩ cái gì, nhưng ta khẳng định không phải người mà ngươi đoán.” Dạ Ngọc Mị bỗng nhiên khoát tay, thu hồi lại vô số dây lụa màu tím, sau đó đạp mạnh, lướt lên không trung, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Nhạc lão đầu nhìn nữ nhân kia đi xa, chán nản ngã xuống đất: “Haiz, thời đại quả nhiên thay đổi.”
Một lát sau, Dạ Ngọc Mị đến một ngọn núi cao. Triệu Vũ Cơ đang chờ nàng ở đó.
“Ngươi xử lý bên kia xong chưa?” Triệu Vũ Cơ thản nhiên cười một tiếng, thuận miệng hỏi.
Dạ Ngọc Mị gật đầu: “Được rồi, tàn cảnh U Minh xem như đã bị phế đi, ít nhất nó sẽ yên lặng mấy ngàn năm.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Vũ Cơ nói: “Cũng không biết Trương Lăng Linh kia sẽ nghĩ như thế nào?”
“Quan tâm nàng ta làm gì.” Gương mặt Dạ Ngọc Mị trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra sát khí: “Nếu không phải tiểu sắc lang kia dung túng, ta đã sớm tiêu diệt nàng ta. Tin tức quan trọng như vậy, nàng ấy không hề lộ ra với chúng ta, còn muốn lợi dung chúng ta thành đại sự cho nàng ta. Nằm mơ đi.”
Triệu Vũ Cơ đột nhiên hỏi: “Còn nữa, ngươi cảm thấy tên hòa thượng đến từ dị giới là do ai cứu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận