Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3532: Ít nhất bây giờ ta không muốn

“Tiểu muội chân dài, thực lực của nàng bây giờ hẳn đã đủ dùng, nhưng vẫn còn chưa vận dụng linh hoạt.”
Hạ Thiên yên lặng nhìn Ninh Nhụy Nhụy, nghiêm túc nói: “Chi bằng chọn một thời gian, ta giúp nàng bổ túc, giúp nàng tăng thêm….”
“Câm miệng.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt: “Ngươi nhất định đang suy nghĩ những vấn đề không tốt.”
“Ta đang rất nghiêm túc.” Hạ Thiên bày ra vẻ mặt vô tội: “Tiểu muội chân dài, nàng không thể đổ oan ta như thế.”
Ninh Nhụy Nhụy biết tính cách của Hạ Thiên như thế nào: “Bớt làm bộ đi. Cho dù ngươi không nghĩ, đến lúc đó, ngươi tuyệt đối sẽ nghĩ, thậm chí còn trực tiếp thực hành.”
“Ít nhất bây giờ ta không muốn.” Hạ Thiên nhấn mạnh.
“Ai quan tâm bây giờ ngươi muốn hay không.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Ngươi cảm thấy lúc này thích hợp trò chuyện chủ đề đó sao?”
Hạ Thiên làm ra vẻ đương nhiên: “Có cái gì mà không thích hợp.”
“Được, ngươi thắng.” Ninh Nhụy Nhụy không phản bác được, lập tức nói: “Ngươi cứ ở đây chậm rãi trò chuyện, ta cùng Tiểu Lý xuống dưới xem qua một chút.”
Nhiếp Tiểu Lý nhất thời chen miệng không lọt, đành phải để Ninh Nhụy Nhụy tùy ý kéo tay nàng tiếp tục xuống dưới.
“Chúng ta ném hắn ở đó cũng không tốt cho lắm.” Đi được một lát, Nhiếp Tiểu Lý phát hiện hình như Hạ Thiên không có đi theo, không khỏi có chút lo lắng.
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Tiểu Lý, ngươi không cần lo lắng cho hắn. Trên thế giới này, người có thể tổn thương được hắn không phải là không có, nhưng ít càng thêm ít.”
“Vậy chúng ta thì sao?” Nhiếp Tiểu Lý ngược lại nghĩ đến một vấn đề thực tế hơn: “Nếu hắn không có ở đây, chúng ta có thể gặp phải nguy hiểm không thể dự đoán không?”
“Điều này cũng không cần lo lắng.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười. Nàng hiểu tính tình của Hạ Thiên là gì: “Hắn đang đi theo ở đằng sau đấy, chỉ là thích sĩ diện, không muốn nhanh như vậy đã xuất hiện. Hắn đang chờ thời cơ để tỏ vẻ, để chúng ta cảm kích hắn. Có như vậy, hắn mới có thể thuận lý thành chương chiếm tiện nghi. Đến lúc đó, chúng ta cũng không tiện phản đối.”
Nhiếp Tiểu Lý cảm giác lời này đã lật đổ ấn tượng của nàng đối với Hạ Thiên: “Là như vậy sao? Hạ Thiên không phải là người như vậy.”
“Vậy ngươi cho hắn là hạng người gì?” Ninh Nhụy Nhụy hiếu kỳ hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý suy nghĩ một chút, sau đó do dự đáp: “Chỉ là một người hơi dễ dãi, hơi tự luyến nhưng tâm địa thiện lương, một đứa bé chỉ thích giúp người.”
“Ừm, trực giác của ngươi vẫn rất nhạy cảm, nhưng nói hơi sai rồi.” Ninh Nhụy Nhụy biết thật ra Nhiếp Tiểu Lý không muốn nói xấu Hạ Thiên, cho nên mới nói tránh như thế, không khỏi mỉm cười: “Không cần phải uyển chuyển như thế đâu. Hắn không phải là hơi dễ dãi, mà là hắn quá dễ dãi. Cũng không phải hắn hơi tự luyến mà là điên cuồng tự luyến, cho rằng mình là người đẹp trai nhất thiên hạ.”
Nhiếp Tiểu Lý cười ha hả. Dù sao thời gian nàng quen Hạ Thiên cũng quá ngắn, có mấy lời không tiện nói ra, không giống như Ninh Nhụy Nhụy không có trở ngại, càng ở lâu lại càng hòa hợp.
“Còn nữa, tâm địa thiện lương cái gì. Sự thật thì cũng không sai, nhưng từ này không phù hợp với hắn.” Ninh Nhụy Nhụy cũng chỉ muốn xoa dịu tâm trạng lo lắng của Nhiếp Tiểu Lý, thuận tiện xóa bỏ cảm giác xa cách Hạ Thiên của nàng: “Sự thiện lương của hắn chỉ nhằm vào hai loại người, một là mỹ nữ, mỹ nỹ chân chính nhé, không phải loại mỹ nữ hường phấn đâu. Loại còn lại chính là người khác đối tốt với hắn.”
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu. Lời này không sai. Nếu thiện lương với tất cả mọi người, vậy thì không gọi là thiện lượng mà là tâm thánh mẫu.
“Về phần ngươi nói hắn thích giúp người, vậy thì phải có điều kiện.” Ninh Nhụy Nhụy khẽ thở dài: “Hắn cũng chỉ nhiệt tâm đối với mỹ nữ mà thôi. Nếu dung mạo ngươi không xinh đẹp, đoán chừng ngươi gặp chuyện gì, hắn cũng chẳng muốn nhìn dù chỉ một chút.”
Nhiếp Tiểu Lý im lặng.
“Có phải có chút thất vọng rồi không?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Cũng không có.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Ít nhất Hạ Thiên chưa từng bức bách ta làm bất cứ chuyện gì. Cho dù hắn đồng ý giúp ta, hắn cũng tôn trọng suy nghĩ và ý kiến của ta. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng gặp người có thể ủng hộ ta vô điều kiện như thế. Loại cảm giác này… rất tốt.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý sáng lên, không khỏi lắc đầu: “Nhìn ngươi như thế, đoán chừng ngươi khó mà thoát khỏi ma trảo sắc lang kia.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tỷ tỷ chẳng lẽ trốn được sao?”
“Không nói chuyện này nữa.” Ninh Nhụy Nhụy không nghĩ đến dẫn lửa thiêu thân, lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Chúng ta nên chú ý xung quanh. Nơi này tuyệt đối không đơn giản. Dưới đáy nhất định còn có đối thủ lợi hại hơn, tuyệt đối không thể lơ là.”
Nhiếp Tiểu Lý thức thời mỉm cười, không tiếp tục truy vấn, thuận theo Ninh Nhụy Nhụy: “Ta xưa nay không biết dưới đáy Hoàng Sơn lại có không gian rộng lớn như vậy, còn có nhiều người tiềm phục như thế. Cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì.”
“Muốn làm cái gì, thật ra cũng không khó đoán.” Ninh Nhụy Nhụy trải qua chuyện của Chung Nam Sơn, đã có sự suy đoán của mình: “Hơn phân nửa có liên quan đến linh mạch Hoàng Sơn. Cái gọi là giếng đan hoàng đế, chẳng qua chỉ dùng để mê hoặc người khác mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận