Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2606: Tiền Mẫn Mẫn còn sống?

“Là thế này, có việc ta muốn chứng thực với ngươi.” Cao Nghiên do dự trong chốc lát, sau đó vẫn quyết định nói thẳng ra: “Chính là Tiền Mẫn Mẫn, ngươi còn nhớ không?”
“Tiền Mẫn Mẫn?” Ninh Nhụy Nhụy dừng hai ba giây, sau đó ánh mắt trở nên có chút cổ quái.
Cao Nghiên cho rằng Ninh Nhụy Nhụy không nhớ, thế là nhắc nhở: “Năm đó nàng gia nhập đội nhảy cầu sớm hơn ngươi hai năm, lúc bắt đầu cũng là hạt giống quán quân được bồi dưỡng trọng điểm, nhưng chính là là EQ quá thấp, thường xuyên đến muộn nữa, còn hạ thuốc ngươi, cuối cùng bị loại.”
“Nhớ ra rồi.” Ninh Nhụy Nhụy thật sự nhớ rõ, bởi vì mấy tháng trước nàng và Hạ Thiên đã gặp phải nữ nhân này ở bí cảnh dưới biển, có điều nữ nhân này đã chết tại đó rồi, “Nghiên tỷ, bỗng dưng ngươi nhắc đến nàng làm gì?”
“Bởi vì mấy ngày trước nàng tìm ta.” Cao Nghiên vẻ mặt mê man, “Còn tỉ mỉ hỏi thăm việc của ngươi, lúc đó ta cảm thấy trạng thái của nàng không đúng cho lắm, thế nên không nói gì với nàng cả.”
“Sau đó ta nghe ngóng thì biết nàng đang hỏi thăm việc của ngươi khắp nơi.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe vậy không khỏi lộ biểu cảm anh da đen dấu hỏi chấm: “Nghiên tỷ, không phải ngươi nhầm người chứ.”
“Không thể nào, tuyệt đối không nhầm được.” Cao Nghiên nghiêm túc nói: “Đi cùng nàng còn có hai vệ sĩ áo đen, trên vai nàng còn có một con khỉ kỳ lạ nữa.”
“Ngươi nói thật sao? Chờ đã, khỉ ư?” Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc không thôi, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc nàng và Hạ Thiên gặp Tiền Mẫn Mẫn ở dưới đáy biết, nghiêm khắc mà nói thì nàng và Hạ Thiên không tận mắt thấy Tiền Mẫn Mẫn chết, chỉ thấy nàng bị Viên Văn Ngạn dáng vẻ con khỉ ném xuống sông.
Lẽ nào bọn họ còn sống sao, nhưng lúc đó bí cảnh trực tiếp nổ tung, bọn họ không có lý nào lại sống được.
“Ta không biết tại sao nàng hỏi thăm việc của ngươi, nhưng cảm giác trong lòng có chút không yên.”
Cao Nghiên vô thức đè nén giọng nói: “Cho nên muốn nhắc nhở ngươi khoảng thời gian này tốt nhất nên chú ý chút.”
“Ta biết rồi, cảm ơn Nghiên tỷ nhắc nhở.” Ninh Nhụy Nhụy nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì, cơ mà ở lâu với Hạ Thiên nàng thật sự học được bản lĩnh mặt không đổi sắc cho dù núi thái sơn có sập.
Sau đó hai người không nói về chuyện này nữa, mà nói vài việc thú vị lúc ở đội nhảy cầu, trông rất vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Cao Nghiên lập tức chào tạm biệt.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không giữ lại, bởi vì nàng vẫn còn đang nghĩ đến việc ở bí cảnh dưới đáy biển, nàng mơ hồ cảm giác được hình như có dương mưu nào đó đang bao vây nàng, không, chính xác mà nói thì là bao vây Hạ Thiên.
“Nhụy Nhụy tỷ?” Ra khỏi nhà ăn, Thạch Thuần bỗng dưng gọi Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy tỉnh táo lại, hỏi: “Sao thế?”
Thạch Thuần cười hỏi: “Ngươi thích ngồi xe nhãn hiệu gì?”
“Hả?” Ninh Nhụy Nhụy không biết Thạch Thuần hỏi như vậy là có ý gì.
Thạch Thuần giơ tay chỉ về phía trước: “Bên ngoài có ba lượt xe, chuẩn bị ba chiếc khác nhau, đoán chừng là khi chúng ta vừa ra khỏi nhà hàng sẽ bảo chúng ta chọn.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy được mấy người vô cùng rõ ràng, trông có vẻ không phải đồng bọn, nhưng đều nhìn chằm chằm cửa nhà hàng.
“Đương nhiên phải chọn ngồi xe quý rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên, “Quý phải thoải mái chút, ta còn muốn đánh một giấc trên xe.”
Thạch Thuần nghe thấy âm thanh này lập tức vui vẻ: “Ấy, anh rể cuối cùng cũng đến rồi.”
“Đến từ lâu rồi.” Hạ Thiên ngáp lên ngáp xuống, “Thấy các ngươi nói nhảm với người bên trong nửa ngày.”
Thạch Thuần nhăn mũi, bất mãi nói: “Đến sớm thế sao không xuất hiện đi, hại chúng ta còn lo lắng cho ngươi.”
“Lo lắng cho ta ư, Thuần nha đầu, ngươi có nhầm không vậy.” Hạ Thiên không vui nói.
“Đâu có.” Hạ Thiên nghiêm chỉnh nói, “Lo lắng ngươi bị Y Nhân tỷ vắt kiệt, dù sao thì ngươi cũng không còn trẻ, phải dùng tiết kiệm cái thắt lưng một chút, bên trong còn có cổ phần tương lai của ta nha.”
“Thuần nha đầu, ngươi ngứa da à.” Hạ Thiên sao lại không nghe ra được nha đầu này đang nói hắn thận hư.
“Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa.” Ninh Nhụy Nhụy có chút hạn hán lời, hai người này hễ mà gặp nhau là phải gây lộn một trận, thường bỏ lỡ chính sự, “Vẫn nên nghĩ cách giải quyết tình huống bên ngoài đi.”
Hạ Thiên tỏ vẻ chẳng sao cả: “Có cách gì tốt ta đã sớm nói rồi, xe ai quý nhất thì ngồi xe đó.”
“Ngươi không sợ có bẫy sao.” Ninh Nhụy Nhụy hỏi vặn lại.
Hạ Thiên cười hì hì: “Ta chỉ sợ không có bẫy thôi.”
“Được rồi.” Ninh Nhụy Nhụy nhớ Hạ Thiên không những là một người gây họa, mà còn là một kẻ cuồng chiến đấu sợ thiên hạ không đủ đô, “Vậy còn nghĩ gì nữa, đi thôi.”
Thế là ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.
Mấy lượt người kia nhìn thấy bọn họ lập tức xông đến chặn lại.
“Ninh tiểu thư, gia chủ nhà ta mời ngươi đi cùng chúng ta một chuyến.”
“Ninh tiểu thư, ông chủ chúng ta có lời mời!”
“Ninh tiểu thư, mời lên xe!”
Những người đó càng ngày càng không khách khí, thấy hình dáng cộm cộm trong ngực bọn họ không cần đoán cũng biết chắc chắn có mang theo vũ khí, giống như không thể từ chối nhà nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận