Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3485: Ngươi là rác rưởi bên trong rác rưởi

“Ha ha ha, cái gì là thiên tài, cái gì là đệ nhất thiên hạ, tất cả đều là cẩu thí.” Gương mặt Chiêm Thiên Thiên hiện lên sự ngạo nghễ, ngửa mặt lên trời cười to: “Ta mới là thiên tài, ta mới là duy ngã vô địch dưới trướng Ma chủ.”
Hạ Thiên không chút dấu hiệu xuất hiện sau lưng Chiêm Thiên Thiên, lười biếng ngáp một cái: “Được rồi, đừng chém gió nữa. Một cái rắm để dùng cũng không có.”
“Không thể nào?” Chiêm Thiên Thiên nghiêng đầu sang, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiên hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở đó, không khỏi mở to mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Thi Khí Phong Tẫn là do dích thân Ma chủ truyền thụ cho ta. Người bị vây bên trong nhất định sẽ phải chết. Tại sao ngươi một chút chuyện cũng không có vậy?”
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Điều này chỉ có thể nói kỹ năng của ngươi quá tệ. Ma chủ là rác rưởi, còn ngươi chính là rác rưởi trong rác rưởi.”
“Ngươi dám sỉ nhục Ma chủ, đi chết đi.” Lòng bàn tay Chiêm Thiên Thiên rất nhanh ngưng kết một khí tuyền màu đen, nhắm ngay Hạ Thiên mà quất đến.
“Mấy thứ đồ chơi này tự ngươi hưởng thụ đi.” Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, đến bên cạnh Chiêm Thiên Thiên.
Không đợi Chiêm Thiên Thiên kịp phản ứng, Hạ Thiên tiện tay nắm cổ tay của hắn ta, vặn nhẹ một cái. Khí tuyền màu đen trong lòng bàn tay Chiêm Thiên Thiên trong nháy mắt bay thẳng vào miệng hắn ta.
Chiêm Thiên Thiên trừng muốn rách cả mí mắt, há miệng định phun khí tuyền ra. Đáng tiếc, Hạ Thiên không cho hắn ta cơ hội này, hung hăng đá thẳng một cái vào miệng của hắn ta.
“A. !”
Chiêm Thiên Thiên kinh hô một tiếng. Khí tuyền màu đen nhanh chóng trôi xuống bụng, hắc quang lập tức từ bụng hắn ta phát sáng lên.
Toàn bộ cơ thể Chiêm Thiên Thiên đều bị hắc quang chiếu sáng, nổi lên hắc diễm hừng hực, thẳng tắp rơi xuống.
Khí tức màu đen đầy trời trong nháy mắt như nước thủy triều thối lui.
Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý phát hiện các nàng không còn ở bên trong siêu thị nữa mà là giữa không trung.
Xem ra, Chiêm Thiên Thiên dùng luồng khí màu đen bao phủ bọn họ lại, đồng thời còn di chuyển. Hắn ta muốn bắt cóc bọn họ đến một nơi nào đó, chỉ là không nghĩ đến nửa đường lại bị Hạ Thiên giải quyết.
Chiêm Thiên Thiên đập phá nóc một căn nhà lớn, gây nên một trận ồn ào bên trong.
“A!” Nhiếp Tiểu Lý kinh hô, nàng cũng đang rơi xuống, nhưng rất nhanh đã có người ôm lấy eo của nàng.

Mấy phút trước, Ninh Thụy Thần và Nhiếp mụ mụ đã bị bắt đến đại lễ đường Nhiếp gia.
Trong lễ đường tập trung không ít người, có lão nhân rất có danh vọng ở thị trấn, cũng có người trẻ tuổi thân cường lực tráng.
Tất cả mọi người đều tập trung lại, chính giữa là Nhiếp trưởng trấn, hai thi thể, Ninh Thụy Thần và Nhiếp mụ mụ.
“Các vị đều là lão nhân trong trấn, tương lai sẽ trở thành tộc lão. Hôm nay, ta mời các người đến chính là muốn các người làm chứng.” Nhiếp trưởng trấn ho nhẹ một tiếng, để mọi người yên tĩnh lại, sau đó lớn tiếng nói: “Nữ nhân này là vợ của Nhiếp Trường Thắng, Trương Khỉ Linh. Ba mươi năm trước, bà ta đã đến Nhiếp gia trấn chúng ta, nhưng vẫn không an phận thủ thường, thường xuyên gây ra chuyện. Con gái của bà ta Nhiếp Tiểu Lý lại còn nhiều lần vi phạm mệnh lệnh tộc lão, cũng là nữ nhân phóng đãng vô sỉ.”
Nhiếp mụ mụ đang định lên tiếng phản bác, nhưng ngoài miệng đã bị nhét giẻ, tay chân bị trói, chỉ có thể mặc cho ông ta nói hươu nói vượn.
Ninh Thụy Thần nghe đến mắt trợn trắng. Có quỷ mới tin mấy lời nói nhảm này.
Nói đến đây, Nhiếp trưởng trấn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Nhiếp gia trấn chúng từ trước đến nay đều khoan dung độ lượng, cũng không trách phạt bọn họ, nghĩ không ra bọn họ lại không biết điều, lấy oán trả ơn. Nhất là Nhiếp Tiểu Lý, rõ ràng nàng ta đã đồng ý hôn sự với Chiêm gia, nhưng lại thay đổi thất thường, huyên náo khiến cho các tộc lão bị mất mặt. Cuối cùng, nàng ta đồng ý lễ đính hôn nhưng đến ngày lại đổi ý, đại náo tiệc đính hôn, dẫn đến mấy người Chiêm gia bỏ mình, tung tích của Nhiếp Trường Sinh không rõ, khiến cho Nhiếp gia chúng ta mất hết mặt mũi ở Quế thành.”
Nghe xong, mặc kệ tộc lão hay là thanh niên Nhiếp gia trấn, tất cả đều phẫn nộ nhìn Nhiếp mụ mụ và Ninh Thụy Thần.
“Nếu là như vậy thì cũng thôi đi.” Nhiếp trưởng trấn ổn định tinh thần, đau lòng nói tiếp: “Bọn họ còn dẫn hung thủ giết người đến Nhiếp gia trấn. Bọn họ muốn làm gì? Rõ ràng là muốn báo thù, muốn giết chúng ta. Nếu các người không tin, các người nhìn hai thi thể này đi. Một là con trai của Nhiếp Trường Sinh, Nhiếp Kim Bằng. Người còn lại là mẹ ruột của ta…”
Nhiếp trưởng trấn nhắc đến mẹ ruột của mình, hốc mắt lập tức đỏ lên, đưa tay chỉ Nhiếp mụ mụ mà mắng: “Nhiếp Kim Bằng chẳng qua chỉ hỏi thăm cha của hắn ta đâu. Mẹ của ta cũng chỉ giúp Nhiếp Kim Bằng đòi hỏi một lời giải thích. Các ngươi lại sát hại bọn họ tàn nhẫn, các ngươi còn là người sao?”
Đám thanh niên trong trấn vây xem lập tức kêu gào.
“Không phải người, đúng là không phải người.”
“Mẹ con bọn họ vốn là một cặp hồ ly lẳng lơ.”
“Trưởng trấn, không cần nhiều lời, cứ theo tộc quy mà xử lý.”
“Đúng, giết chết bọn họ đi, còn có Nhiếp Tiểu Lý và hai người khác nữa, cũng đừng buông tha.”
“Giết bọn họ.”
“Giết bọn họ.”
“Giết bọn họ.”

Lúc này, Ninh Thụy Thần rốt cuộc cũng dùng lưỡi của mình đẩy được cái khăn lau ra ngoài, há miệng mắng: “Con mẹ nó công đạo cái gì, chặn miệng chúng ta, ngươi nói cái gì thì là cái đó, công đạo cẩu thí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận