Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3877: Chuyện may mắn lớn nhất trong đời

Tâm trạng của Tạ Nghênh Hà khá hơn một chút, chậm rãi nói: “Là như vầy, cuối năm nay ta sẽ kết hôn, sau khi cưới có thể không còn xuất đầu lộ diện được nữa. Cho nên, ta muốn trước khi giải nghệ sẽ làm ra thành tích nào đó, xem như một lời chia tay đối với sự nghiệp của mình.”
“Ngươi muốn giải nghệ?”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Ta nhớ thành tích của ngươi không tệ mà. Hơn nữa không gian phát triển còn rất cao, cứ như vậy mà từ bỏ thì thật sự có chút đáng tiếc.”
Tạ Nghênh Hà cười khổ, sau đó nói: “Vị hôn phu của ta không thích ta xuất đầu lộ diện. Sau khi cưới, ta nhất định phải ở nhà chăm sóc gia đình.”
Thật ra, từ trước đến nay, Ninh Nhụy Nhụy không quá tán thành việc nữ vận động viên từ bỏ sự nghiệp của mình để trở thành bà nội trợ trong gia đình, nhất là tuyển thủ rất có khả năng phát triển cao hơn như Tạ Nghênh Hà. Tuy nhiên, mỗi người có một lựa chọn khác nhau, nàng cũng vô pháp can thiệp, cũng không có quyền can thiệp, chỉ có thể chúc phúc mà thôi.
“Ta hiểu rồi, ngươi nói đi, có chuyện gì. Nếu như có thể giúp được, ta nhất định sẽ giúp.”
Ninh Nhụy Nhụy không nói quá trực tiếp nhưng cũng khẳng định sẽ dốc một phần lực.
“Ta muốn đăng đỉnh núi tuyết, xem như một lời chia tay đối với sự nghiệp của mình.”
Gương mặt Tạ Nghênh Hà hiện lên một sự nghiêm túc. Nàng nắm tay Ninh Nhụy Nhụy: “Ta biết ngươi và Hồ Gia… thật ngại quá, ngươi đã đăng đỉnh qua, cho nên ta muốn mời ngươi làm cố vấn và trợ thủ cho ta, giúp ta hoàn thành nhiệm vụ lần này.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đỉnh núi tuyết kia có gì hay mà trèo lên. Ta có thể lên đó bất cứ lúc nào.”
“Ồ, ngươi cũng là vận động viên leo núi?”
Tạ Nghênh Hà nghe xong, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Ta nhớ trên đỉnh núi tuyết, ngoại trừ Nhụy Nhụy, hình như không có ai leo lên đỉnh được.”
Hạ Thiên nói: “Ai nói, ta đã leo lên rất nhiều lần. Vợ nữ hoàng, còn có chân dài muội muội và…”
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Leo núi mà ngươi nói và leo núi của chúng ta không cùng một chuyện.”
Tạ Nghênh Hà vẫn ngạc nhiên: “Nhụy Nhụy, rốt cuộc hắn là…”
“Ngươi đừng nghe hắn nói mò.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không giải thích. Chuyện này có muốn giải thích cũng không thể giải thích một cách rõ ràng. Nàng nói với Tạ Nghênh Hà: “Chuyện này ta đồng ý với ngươi. Ngươi dự định lúc nào thì leo? Bây giờ cũng không phải mùa thích hợp.”
“Ta không có nhiều thời gian, cho nên cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Tạ Nghênh Hà nhìn Ninh Nhụy Nhụy, dùng giọng điệu kiên định nói: “Ta sẽ leo núi ngày hôm nay. Ban đầu, ta dự định ở lại một chút thì xuất phát. Tất cả đều đã được chuẩn bị xong. Ai biết vừa lúc gặp được ngươi, đây quả thật là ông trời đã giúp ta.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn biểu hiện của Tạ Nghênh Hà, phát hiện nàng cũng không phải nói đùa, cũng không do dự: “Đã như vậy, vậy chúng ta đi thôi.”
Bây giờ, nàng muốn leo lên đỉnh núi tuyết dễ như trở bàn tay, cho nên nàng đã đánh mất niềm vui thú leo núi.
Tuy nhiên, nếu có thể giúp đỡ người khác hoàn thành tâm nguyện một đời, đây cũng được xem là chuyện may mắn.
“Quá tốt rồi.”
Tạ Nghênh Hà vô cùng hưng phấn, ôm chầm lấy Ninh Nhụy Nhụy: “Ta thật sự rất vui. Có ngươi hỗ trợ, lần này ta đăng đỉnh nhất định sẽ không có vấn đề.”
Ninh Nhụy Nhụy chỉ cười không nói.
“Ta về trước để xử lý một chút chuyện. Lát nữa ta sẽ đến đón ngươi.”
Tạ Nghênh Hà miễn cưỡng đè xuống vẻ mặt hưng phấn: “Nhụy Nhụy, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút. Đúng rồi, bạn trai ngươi… cũng đi luôn chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói: ‘Ngươi không cần để ý đến hắn.”
Hai người lại nói thêm một hồi, Tạ Nghênh Hà mới hài lòng rời đi.
“Tiểu muội chân dài, nàng định giúp nàng ấy như thế nào?”
Hạ Thiên có chút không hiểu.
Gương mặt Ninh Nhụy Nhụy hiện lên sự đăm chiêu: “Ta chỉ nhớ đến mình mấy tháng trước. Nàng ấy và ta có chút giống nhau. Nếu có thể giúp, ta cũng muốn giúp nàng ấy một chút.”
“Quả thật có chút giống.”
Hạ Thiên nói: “Ánh mắt đều rất kém cỏi, gặp phải một gã hôn phu cặn bã.”
“Ngươi đừng nên nói bậy như thế.”
Ninh Nhụy Nhụy khó chịu nói: “Ta và Hồ Gia Vĩ không có bất cứ mối quan hệ nào cả, là hắn ta cứ dây dưa với ta.” Lúc leo núi cũng vậy, ta đã sớm từ chối rất nhiều lần, nhưng chính hắn ta cứ nhất định phải leo lên cùng với ta.”
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần kích động. Ta biết ánh mắt của nàng khẳng định không có kém như vậy. Dù sao, ta chính là nam nhân có ưu điểm nhất trên thế giới này.”
“Ngươi cũng cứ quấn chặt lấy ta không thả mà.”
Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói.
“Ta không giống.”
Hạ Thiên tự tin nói: “Đàn ông ưu tú giống ta không nhiều. Nàng không gả cho ta, vậy thì nàng chỉ có thể độc thân cả đời. Ta vì hạnh phúc chung thân của nàng, cho nên ta mới hy sinh chính mình như thế.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt, một lần nữa bó tay với tên lưu manh da mặt quá dày kia.
Khoảng hơn một tiếng sau, Tạ Nghênh Hà đích thân lái xe đến đón Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, sau đó chạy đến một tiểu trấn vô danh bên dưới núi tuyết.
Ninh Nhụy Nhụy một lần nữa đến thị trấn nhỏ này, ngược lại cảm khái không thôi.
Từng màn chuyện cũ một lần nữa xông lên đầu, giống như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Đương nhiên, nàng cũng không phải thương xuân bi thu, cũng không phải hoài niệm tên ngốc Hồ Gia Vĩ. Nàng nghĩ, nếu như lúc đó nàng không gặp Hạ Thiên, kết quả của nàng sẽ như thế nào.
Chỉ sợ đã sớm trở thành một bộ hài cốt bị tuyết lớn vùi lấp.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không thể không thừa nhận, gặp được Hạ Thiên chính là chuyện may mắn nhất trong đời của nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, không biết vì sao, trực giác của nàng lại phát tác, mơ hồ cảm thấy tương lai sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi quay đầu lại nhìn Hạ Thiên, kết quả phát hiện trong xe không có hắn.
“Sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận