Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3310: Vừa gặp mặt đã quên rồi sao?

“Là ta đang nói chuyện đấy.”
Hạ Thiên ngồi xổm trên mui xe, xé một nửa tấm sắt trần xe, cười hì hì nhìn cha con Mai thị.
Cha con Mai thị bị dọa đến hồn phi phách tán, không còn phong độ kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ngược lại người tài xế kia một chút phản ứng cũng không có, vẫn ổn định lái xe như cũ.
“Ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ?” Mai Tông Hoa chỉ tay vào Hạ Thiên, há miệng run rẩy nói.
“Vừa mới gặp mặt đã quên rồi sao?” Hạ Thiên lười biếng nói.
Mai Tông Hoa giả bộ trấn định: “Các ngươi rõ ràng đã bị tà thần khốn trụ, trừ phi các ngươi biến thành quỷ, nếu không, các ngươi tuyệt đối không thể trốn ra ngoài được.”
“Đúng, ngươi nhất định là quỷ.” Nam thanh niên mặc âu phục đen thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại càng sợ hơn: “Cha, có quỷ.”
“Các ngươi là sa điêu ông trời phái đến sao?” Ánh mắt Hạ Thiên hiện lên chút khinh bỉ: “Các ngươi cảm thấy mấy thứ rách nát đó có thể vây được ta?”
“Mặc kệ ngươi là người hay quỷ, tóm lại ngươi đừng nên làm loạn.” Mai Tông Hoa bình tĩnh lại, quát lớn: “Cho dù ngươi may mắn thoát khốn, hai nữ nhân kia thì không. Ngươi dám làm gì cha con ta, bọn họ tất nhiên sẽ phải chôn cùng.”
“Đúng, tà thần đó chỉ nghe theo mệnh lệnh của cha ta. Ngươi dám làm loạn, nữ nhân của ngươi sẽ phải chết.” Nam thanh niên mặc âu phục đen cười như điên: “Ngươi không còn cách nào nữa đâu.”
Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn hai người: “Hình như trí nhớ của các ngươi không được tốt. Ngoại trừ vợ Y Y của ta, nữ nhân còn lại là con gái của ngươi, là em gái của ngươi đấy.”
“Phì, một tiện nữ từ trong cùi chỏ chui ra không xứng làm em gái của ta.” Nam thanh niên mặc âu phục đen không chút lưu tình mắng to: “Nó cũng không xứng với họ Mai, chết là tốt nhất.”
“Đầu óc của ngươi quả nhiên có vấn đề.” Hạ Thiên nói: “Tuy nhiên, nó cũng chẳng có bất kỳ giá trị nghiên cứu nào. Cho nên ta không muốn lãng phí thời gian trên người các ngươi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Mai Tông Hoa nghe xong, bỗng nhiên cảm giác không ổn.
Ầm ầm ầm! Nam thanh niên mặc âu phục đen là người không chịu nổi đầu tiên. Hắn ta móc một cây súng ngắn chế tạo từ ngà voi bên trong mũi giày bắn ba phát vào Hạ Thiên.
“A!”
Nam thanh niên mặc âu phục đen còn chưa kịp đắc ý, kết quả trên đùi truyền đến cơn đau kịch liệt. Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, bên trên có ba vết đạn còn đẫm máu.
“Hạ Thiên, ngươi dám làm tổn thương con trai của ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi.” Mai Tông Hoa trừng muốn rách cả mí mắt. Dưới cơn khí nộ công tâm, ông ta đứng lên nhào về phía Hạ Thiên.
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên lắc đầu, trực tiếp rời đi.
Chờ Hạ Thiên đi xa, khi chiếc xe băng qua một cây cầu lớn, bỗng nhiên vọt thẳng xuống dưới cầu.
Bành!
Chiếc xe nổ tung không có lý do, trước khi chìm xuống đáy, nó đã bị đốt sạch sẽ.

Lúc này, trong biệt thự đã sóng êm gió lặng.
Y Tiểu Âm và Mai Ngạo Tuyết đang ngồi uống trà.
Vừa nhấc mắt lên đã thấy Hạ Thiên quay về.
“Hạ tiên sinh, bọn họ như thế nào rồi?” Mai Ngạo Tuyết bình tĩnh hỏi.
“Không biết.” Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh Y Tiểu m, thuận miệng đáp.
“Vừa rồi ngươi đi đâu thế?” Y Tiểu Âm hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Ta đi xác nhận lại đầu óc của bọn họ bình thường hay không bình thường.”
Y Tiểu Âm nghe xong, không khỏi cau mày.
Bởi vì lời giải thích này rất kỳ quái. Mặc dù Hạ Thiên thường xuyên mắng đầu óc người khác không bình thường, nhưng đó chỉ là mấy lời thô tục. Bây giờ hắn lại nói như thế, nhất định không phải hắn chỉ mắng chửi người một cách đơn giản.
“Ý của chàng là, đầu óc của bọn họ có vấn đề?” Y Tiểu Âm dường như hiểu được ý trong lời nói của Hạ Thiên.
Mai Ngạo Tuyết cảm thấy khó hiểu, không biết hai người này đang nói chuyện gì, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy cha và ca ca của nàng cũng không có kết quả tốt.
“Đại nhãn tử đâu?” Hạ Thiên không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi ngược lại.
“Ở trong tầng hầm.” Mai Ngạo Tuyết đáp: “Vừa rồi, sau khi nó thắng xong, nó liền kéo bộ răng xuống mặt đất. Ta đã phái người đi kiểm tra, ngươi có muốn xuống dưới đó xem không?”
“Được rồi, cũng chẳng có gì đẹp mắt đâu.” Hạ Thiên bĩu môi, lười biếng trả lời.
“Đúng rồi, không phải chàng đang ở Giang Hải sao? Tại sao lại đến Thánh Lạc thành, lại còn đánh nhau với người của Trường Sinh Thánh Điện nữa?” Y Tiểu Âm nhẹ giọng hỏi.
“Vợ Y Y, điều này còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là nhớ nàng rồi. Đồng thời ta cảm thấy nàng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên ta mới đến đây mà không hề do dự.” Hạ Thiên cười nói.
Đối với điều này, Y Tiểu Âm một chữ cũng không tin.
Mai Ngạo Tuyết có chút hâm mộ nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhớ đến mình, đột nhiên cảm thấy hơi bị tổn thương, đành phải mượn việc uống trà để che giấu.
“Chàng đừng nói mấy lời không có dinh dưỡng đó nữa. Chàng cảm thấy nó sẽ hữu dụng đối với ta sao?” Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói, không hề có chút ba động: “Nói nghiêm chỉnh đi.”
“Vợ Y Y, ta nói nghiêm chỉnh mà.” Hạ Thiên chân thành nói: “Đây chính là lời nói có dinh dưỡng nhất, hơn nữa còn rất hữu dụng.”
Y Tiểu Âm không thèm để ý, quay sang nói với Mai Ngạo Tuyết: “Chuyện mà ta nhờ ngươi điều tra đã có kết quả chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận