Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4088: Êm tai dễ nhớ là được

“Đích thật là không khó khăn.”
Hạ Thiên lắc đầu, tự tin nói: “Đừng nhìn bây giờ ta chỉ có Kim Đan Kỳ, nhưng trước đó ta đã là Độ Kiếp Kỳ. Hơn nữa ta còn tăng tu vi của các bà vợ của ta lên Độ Kiếp Kỳ, cũng không có gì khó khăn.”
“Ngươi đúng là dõng dạc. Ngươi tưởng Độ Kiếp Kỳ là gì? Là rau cải trắng mọc khắp nơi sao?”
Tàn niệm kia không khỏi cười nhạo: “Nhất là ở cái nơi bỏ đi này, đừng nói là Độ Kiếp Kỳ, chỉ Hợp Thể Kỳ cũng khó như lên trời.” “Với ta mà nói, mặc dù Độ Kiếp Kỳ không phải rau cải trắng, nhưng cũng không có gì khó khăn.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Ngươi đã bao lâu rồi không có nhận tin tức ở bên ngoài? Chẳng lẽ ngươi không biết ta có Nghịch Thiên Bát Châm hay sao?”
“Nghịch Thiên Bát Châm?”
Tàn niệm kia sửng sốt, vội nói với Hạ Thiên: “Là Nghịch Thiên Thần Châm trong Nghịch Thiên Chân Kinh sao?” “Cái gì là Nghịch Thiên Chân Kinh, ta không biết.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Nhưng ta đích thật biết Nghịch Thiên Bát Châm. Nhất châm sinh, nhị châm tử, tam châm nhục bạch cốt, tứ châm tẩy tủy, ngũ châm đan thành, lục châm thần, thất châm tiên, bát châm khả nghịch thiên.”
Tàn niệm kia im lặng mấy giây, sau đó lên tiếng: “Châm quyết nhất định đã được người ta sửa đổi, quá thô lậu ngắn gọn, thật sự không giống khẩu quyết châm pháp, nhưng dường như là khẩu hiệu tuyên truyền của nó.”
“Êm tai lại dễ nhớ là được rồi.” Hạ Thiên cũng chẳng quan trọng chuyện này: “Muốn tao nhã thì cần chi phải phức tạp?” Sợi tàn niệm kia ngược lại tán đồng quan niệm của Hạ Thiên: “Điều này cũng đúng. Nghịch Thiên Thần Châm thật ra rất phức tạp. Mặc dù không biết truyền thừa từ khi nào, nhưng đến nay người có thể dung hội quán thông, thậm chí học được một môn trong đó cũng le que chẳng có mấy ai.”
Hạ Thiên hời hợt nói: “Ta chẳng quan tâm có mấy ai. Dù sao ta cũng có cách giúp nàng ấy đột phá bình cảnh. Cho nên, ngươi cũng đừng nhiều lời nữa, mau đánh thức nàng ấy dậy đi.” Sợi tàn niệm kia im lặng cả nửa ngày, một hồi lâu mới nói: “Xin lỗi, cho dù ngươi thật sự thân phụ Nghịch Thiên Bát Châm, ta cũng không thể làm như thế. Ta chẳng qua chỉ là một sợi tàn niệm, đảm đương không nổi trách nhiệm lớn như vậy. Nếu chẳng may đánh thức Phù Diêu Tiên Tử, nhưng Nghịch Thiên Thần Châm của ngươi lại không giúp được nàng, vạn năm sinh tử quan của nàng chẳng phải thất bại trong gang tấc sao?”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên có chút khó chịu: “Ngươi không muốn làm, hoặc làm không được, vậy thì ngươi đừng lãng phí thời gian của ta, để ta nói thẳng cho nàng ấy biết.”
Sợi tàn niệm không dám từ chối Hạ Thiên. Nếu chẳng may chuyện mà tiểu tử này nói có mấy phần khả thi, chẳng lẽ nàng sẽ hủy mất thời cơ tốt đẹp của Phù Diêu Tiên Tử sao?
“Ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi đối thoại trực tiếp với nàng.” Tàn niệm do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: “Nhưng có thể thức tỉnh nàng hay không, vậy thì phải xem chính ngươi rồi.”
Hạ Thiên gật đầu nói: “Vậy thì nhanh lên đi, đừng lề mề nữa.”
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể thuyết phục, không được vọng động dù chỉ một chút.”
Sợi tàn niệm dường như không yên lòng với Hạ Thiên, trịnh trọng cảnh cáo: “Tuyệt đối không được có bất kỳ ý đồ gì với Phù Diêu Tiên Tử.”
“Được rồi, biết rồi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi cho rằng ta là ai? Sắc lang sao?”
Sợi tàn niệm kia không nói gì nữa.
Lúc này, một màn sương sáng chợt lóe lên, giống như một lớp cát mỏng được phủ lên.
Tiếp theo, một chiếc giường ngọc hiện ra trước mắt Hạ Thiên.
Người nằm trên giường chính là Phù Diêu Tiên Tử đẹp đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hạ Thiên đang định đến gần, một giây sau liền cảm thấy có cái gì đó là lạ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hắn cảm nhận được một cảm giác choáng váng không cách nào ức chế được, thân hình của hắn đột nhiên tan rã, rất nhanh biến mất không thấy.

Cực Tiên mộ, bên ngoài tiên quan.
Trán cung chủ Thiên Cung đổ đầy mồ hôi, mơ hồ có chút không kiên trì nổi.
“Tình huống của ngươi không ổn.” Triệu Vũ Cơ nhìn thấy, không khỏi tiến lên hỏi: “Nếu không thì để ta?”
Cung chủ Thiên Cung nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, không nói gì.
“Không biết tình huống bên ngoài như thế nào.” Trong lòng Triệu Vũ Cơ có chút lo lắng: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, cho dù Ngọc Mị tỷ không đến, nàng ấy cũng nên gửi tin tức cho chúng ta mới đúng chứ.”
Lúc này, nàng không khỏi nghĩ đến lời Võ La Thần Quân nói vừa nãy. Chẳng lẽ Dạ Ngọc Mị thật sự đã xảy ra chuyện?
Theo lý hẳn không phải chứ.
Dạ Ngọc Mị khống chế Thiên Ngoại Thiên Tiểu Tiên Giới, cho dù bản tôn Võ La Thần Quân tìm được nàng, với thực lực của nàng, còn có trận pháp bên trong Thiên Ngoại Thiên, mặc dù chưa chắc có thể phản sát, nhưng tự vệ nhất định không có vấn đề.
Đến bây giờ vẫn chưa thấy nàng gửi tin tức lại, nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nàng muốn ra ngoài kiểm tra một chút nhưng chuyện bên này cũng rất quan trọng, không thể rời đi ngay bây giờ.
Huống chi, Võ La Thần Quân lúc nào cũng có thể đến, nàng cũng không thể tự tiện rời đi được.
“Tu vi Ngọc Mị tỷ cao thâm, sẽ không có việc gì đâu.” Triệu Vũ Cơ vẫn cố nén sự bối rối trong lòng, không thể tinh thần rối loạn.
“Không cần lo lắng.”
Cung chủ Thiên Cung lên tiếng trấn an: “Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không thể loạn, càng không thể hoảng. Dạ Ngọc Mị không thể dễ dàng chết như vậy đâu, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ liên lạc với chúng ta.”
“Hạ Thiên muốn thức tỉnh Phù Diêu Tiên Tử, không thể một sớm một chiều là làm được.”
Sự lo lắng trong lòng Triệu Vũ Cơ nhất thời khó mà tiêu tán: “Nếu Võ La Thần Quân đuổi tới, chỉ sợ chúng ta khó mà ngăn cản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận