Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4130: Ngươi cũng là chó săn của hắn thôi

Phốc.
Hậu tâm Đái An Ny bị một quyền, trực tiếp phun máu tươi, thần thái trong ánh mắt lập tức biến mất, sinh cơ cũng bị đoạn tuyệt.
“Cái này…” Người đến sững sờ ngay tại chỗ. Vốn hắn ta dự định ngăn cản Hạ Thiên cứu nữ nhân kia. Kết quả, hắn ta lại tự tay giết chết nàng ta.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hờ hững nhìn người đến: “Ngươi là tên ngốc từ đâu đến thế?”
“Ngươi đoán xem?” Người đến lạnh lùng nói.
“Ta và ngươi rất quen sao?” Hạ Thiên cau mày, khó chịu nói: “Ta lười đoán lắm, không nói thì chết thôi.”
Người đến lại càng thêm tức giận nhưng vẫn cố nhịn, giải thích với Hạ Thiên: “Tên của ta là Ni Xai Bá. Theo tiếng hán của các ngươi chính là Ni trong ni cô, Xai trong phỏng đoán, Bá trong vương bá.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là ni cô hay con rùa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi là người của Thần Dụ gì đó à?”
“Không phải.”
Ni Xai Bá lắc đầu: “Ta đến tham gia hội nghị sát thủ, nhưng trước đó cũng có tán gẫu qua với nữ nhân kia trên thuyền mấy lần, xem như có duyên.”
Về phần duyên này là gì, hắn ta không nói.
Tuy nhiên, nhìn biểu hiện phong tao của nữ nhân kia vừa rồi, thật ra không cần nói cũng biết.
“Hội nghị sát thủ?” Hạ Thiên nghi gnờ hỏi: “Hội nghị sát thủ ở đâu ra thế?”
Nghe Hạ Thiên nói xong, Ni Xai Bá ngẩn ra: “Chẳng lẽ ngươi không phải đến đây tham gia hội nghị sát thủ?”
“Ta chưa nghe qua hội nghị đó bao giờ.”
Hạ Thiên nói: “Nơi này là trụ sở huấn luyện của Ám Ảnh Đoàn chúng ta, không phải nơi đám ngu ngốc các ngươi tổ chức hội nghị.”
“Cái này không phải do ngươi nói.”
Ni Xai Bá cười lạnh, khinh thường nhìn Hạ Thiên: ‘Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nơi này là địa bàn của bá tước Cuồng Hoan. Cho dù ông ta chết, cũng không đến phiên Ám Ảnh Đoàn các ngươi chiếm đoạt.”
“Đương nhiên là do ta quyết định rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Không phục, người đó có thể tìm ta.”
Ni Xai Bá lạnh lùng nói: ‘Tìm ngươi, ngươi cho rằng ngươi là đại nhân vật gì ghê gớm sao?”
Hạ Thiên nói: “Ta chính là ta, Hạ Thiên. Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Tên bá tước Cuồng Hoan ngu ngốc kia là do ta xử lý.”
“Vậy thì thế nào.” Ni Xai Bá hiển nhiên lạ lẫm với cái tên của Hạ Thiên, nhưng cũng có thể là do tự tin tuyệt đối về thực lực của mình, cũng không để Hạ Thiên vào mắt: “Ngươi lỗi thời rồi. Hiện nay, giới sát thủ đã sớm tiến vào thời đại linh khí khôi phục. Sát thủ truyền thống các ngươi sớm nên quét vào đống rác cho rồi.”
“Ngươi nói ai sớm nên quét vào đống rác chứ?”
Đúng lúc này, một luồng bạch quang hiện lên, trực chỉ cổ Ni Xai Bá.
“Sao?”
Ni Xai Bá sợ hãi cả kinh, cả người nhanh chóng lùi lại. Đáng tiếc vẫn trễ nửa bước, ở cổ xuất hiện một tơ máu, sau đó máu như suối phun ra.
Trong lúc Ni Xai Bá có khả năng mất máu nhiều mà chết, hắn ta bỗng dưng lấy một viên thuốc màu trắng từ trong ngực ra, nhìn cũng không thèm nhìn, ném vào trong miệng.
Máu đang phun ra lập tức đảo ngược trở về. Tiếp theo, vết thương trong nháy mắt khép lại, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Một bóng người màu trắng từ đằng xa lao đến, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Hạ Thiên. Luồng bạch quang bay vào tay áo của nàng: “Dám bất kính với Đoàn trưởng chúng ta, ngươi đúng là không sợ chết.”
“Là ngươi?” Ni Xai Bá lặng lẽ nhìn nữ nhân mặc đồ vét trắng: “Ngươi không phải người của Bạch Nguyệt Quang sao? Từ khi nào lại trở thành chó săn cho Ám Ảnh Đoàn thế?” “Nghe lời này của ngươi thì biết ngươi không có văn hóa, tin tức cũng không được linh thông.” Nữ nhân mặc vét trắng nói: “Bạch Nguyệt Quang chúng ta thật ra là một tổ nhỏ của Ám Ảnh Đoàn. Mặc dù chúng ta khá độc lập nhưng vẫn phụ thuộc Ám Ảnh Đoàn. Ta gọi hắn là Đoàn trưởng thì có gì không đúng.”
Ni Xai Bá hừ lạnh một tiếng, mắng to: “Vậy ngươi cũng là chó săn của hắn thôi.”
Hạ Thiên có chút mất hứng: “Này, nếu ngươi không biết nói chuyện, có thể quyên cái miệng của mình đi.”
“Miệng của hắn ta không phải không được mà là đầu óc không được.” Nữ nhân mặc vét trắng khẽ cười, có chút khinh thường nói: “Giết là được rồi.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến.
“Hừ, muốn giết ta à? Không dễ dàng như vậy đâu. Thù này ta nhất định sẽ báo.” Ni Xai Bá nói xong, cơ thể bỗng nhiên biến thành khói xanh, rất nhanh biến mất không thấy.
Nữ nhân mặc vét trắng cũng không đuổi theo, quay sang nói với Hạ Thiên: “Hắn ta trốn không thoát đâu. Trong phạm vi trăm dặm trên đảo đều đã bị chúng ta phong tỏa.”
“Chẳng sao cả, cũng chỉ là một tên ngu ngốc.” Hạ Thiên nói.
Nữ nhân mặc vét trắng mỉm cười nhìn Hạ Thiên: “Hạ đoàn trưởng, có cần ta giới thiệu không? Nói đến, lần trước chúng ta cũng đã gặp qua ở đây rồi.”
Hạ Thiên nói: “Dung mạo của ngươi còn chưa đủ xinh đẹp, tuổi tác cũng không nhỏ.”
“Cho nên, ngươi không hứng thú nhớ tên của ta sao?” Nữ nhân mặc vét trắng cũng không tức giận, cười nói: “Tuy nhiên, về phương diện tuổi tác, ngươi hẳn sẽ không để ý chứ. Trong số nữ nhân của ngươi có không ít người lớn tuổi đến mức dọa người.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Chủ yếu là do ngươi không khơi dậy nổi hứng thú của ta mà thôi.”
“Vậy thì tốt rồi. Bằng không, nếu ngươi bỗng nhiên hứng thú với ta, ta cũng không tiện từ chối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận