Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3699: Ngươi đừng tu tiên nữa, đi chữa đầu óc trước đi

“Tốt, rất tốt.”
Rất nhanh, Trường Tinh Tử bay trở về, nhưng gương mặt không hề có vết thương nào, chỉ có ít bùn cỏ dính ngoài miệng mà thôi. Ông ta phun mấy lần cũng không phun ra hết, hỏa khí càng thêm cao: “Ta vốn muốn cho các ngươi một cơ hội sống sót. Bây giờ xem ra, các ngươi hoàn toàn không biết trân quý. Đã như vậy, vậy cũng đừng trách ta ra tay vô tình.”
Tay áo Trường Tinh Tử rúng động, một thanh nhuyễn kiếm rơi vào trong lòng bàn tay ông ta.
“Ngươi đến đây giết người, Chưởng môn phái Thái Sơn có biết không?” A Cửu cười một tiếng, sau đó hỏi.
“Hừ.” Trường Tinh Tử chỉ hừ nhẹ, không thèm trả lời A Cửu, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tề lão gia tử, nhấc kiếm đâm thẳng vào cổ họng của ông.
Tề Ngữ Thi và Tề Phán Nguyệt lập tức tiến lên tiếp cứu nhưng tốc độ của hai người quá chậm, hoàn toàn không theo kịp Trường Tinh Tử, mắt thấy trường kiếm sắp sửa xuyên thủng cổ họng Tề lão gia tử.
A Cửu tiện tay quơ lấy một vật ném vào thanh trường kiếm của Trường Tinh Tử.
“Kiếm cũng nắm không vững, xem ra ngươi ở phái Thái Sơn cũng uổng phí thời gian.” A Cửu lắc đầu, khinh thường nói: “Phái Thái Sơn có Thập Bát Bàn nổi danh lừng lẫy, còn có Tinh Lạc Trường Không, tại sao ngươi lại không lấy ra dùng?”
Sắc mặt Trường Tinh Tử trầm xuống, lạnh lùng nói: ‘Đối phó ngươi không cần đến loại kiếm pháp cao cấp đó.”
“Chỉ sợ ngươi không còn cơ hội dùng nữa.” A Cửu kiêu ngạo nói. Tuy nhiên nàng cũng không chủ quan. Mặc dù nàng đã nhìn ra được người trước mắt cố ý giấu dốt nhưng bởi vì không biết nguyên nhân, nàng cũng không vội ra tay.
Nhuyễn kiếm như rắn, ngân mang chớp động.
A Cửu nhìn chằm chằm mũi kiếm, nhưng chỉ trong nửa cái nháy mắt, mũi kiếm như lưỡi ngân xà đột nhiên biến mất, trong lòng nàng không khỏi run lên.
Lúc nhìn lại, mũi kiếm đã biến to trong mắt của nàng.
“A!”
Mũi kiếm không hề có chút trở ngại đâm thẳng vào mắt của nàng. Nếu không phải Trường Tinh Tử kịp thời thu tay lại, có khả năng sẽ đâm xuyên qua đầu của nàng.
“Sư huynh, vì sao…” Ngụy Nam Phong ôm mắt, sợ hãi nhìn Trường Tinh Tử. Ông ta không thể nào hiểu được vì sao kiếm của sư huynh lại đâm trúng mình.
Gương mặt Trường Tinh Tử cũng hiện lên sự kinh ngạc. Một kiếm vừa rồi của ông ta rõ ràng đã đâm trúng nữ nhân kia, vì sao người trúng chiêu lại là sư đệ của ông ta?
“Cái này… ngươi biết yêu thuật?” Trường Tinh Tử do dự một chút, sau đó nhìn A Cửu: “Là ngươi, đúng không?”
A Cửu đáp: “Ngươi đừng hở một chút là yêu thuật. Ngươi tốt xấu gì cũng là tu tiên giả. Mặc dù cảnh giới chỉ mới Luyện Khí Kỳ nhưng cũng biết chút pháp thuật, không đến mức không có tầm mắt như thế.”
“Hừ, ngươi nói nghe dễ dàng nhỉ, làm như ngươi đã đột phá Luyện Khí Kỳ.” Trường Tinh Tử đoán chừng A Cửu đã sử dụng một pháp thuật đặc biệt, lại nghĩ đến nữ nhân này hình như là gia chủ Tề gia: ‘Khoan đã, ngươi dùng chính là pháp thuật được ghi trên sách cổ Tề gia?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Với trí thông minh này của ngươi, ngươi đừng tu tiên nữa, trước đi chữa đầu óc đi.”
“Muốn chết.” Trường Tinh Tử ra tay mấy lần đều gặp khó. Hiện tại hỏa khí đang dâng cao, lời này của Hạ Thiên chẳng khác nào rót dầu vào lửa, khiến ông ta càng tức giận hơn, nhấc kiếm đâm tới.
Hạ Thiên tránh cũng chẳng muốn tránh, vẫn hờ hững như cũ.
“Ta không tin lần này còn không đâm trúng ngươi.” Trường Tinh Tử nhấc lên mười hai phần tinh thần, tuyệt đối không cho phép xuất hiện sai lầm.
Lần này, ông ta rõ ràng nhìn thấy mũi kiếm của mình đâm xuyên tim Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, ngươi cũng chẳng có gì hơn.” Trường Tinh Tử cười lạnh, vững tin lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Chỉ là trả lời ông ta vẫn là giọng của Ngụy Nam Phong: “Sư huynh, ngươi, vì sao ngươi lại giết ta?”
“Cái gì?” Trường Tinh Tử giật mình hoàn hồn. Trường kiếm mà ông ta đâm trúng lại là Ngụy Nam Phong: “Rốt cuộc là yêu thuật gì thế? Ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy trường kiếm đâm vào ngực Hạ Thiên mà, tại sao…”
Tề Phán Nguyệt nhanh miệng nói: “Ngươi đâm trúng toàn là sư đệ của ngươi thôi.”
“Không thể nào.” Trường Tinh Tử hiển nhiên không cách nào tiếp thu sự thật này: “Chẳng lẽ là huyễn thuật? Không thể nào. Ta tu đạo nhiều năm, không có khả năng trúng huyễn thuật. Hoặc có thể nói đây chính là hoán ảnh chi pháp. Cũng không đúng. Kiếm của ta không bị đổi, người cũng nhìn chằm chằm mà…”
Trường Tinh Tử trăm mối vẫn không có cách giải, càng nghĩ càng đau đầu, không nghĩ ra được đáp án.
“Không có đầu óc thì đừng lãng phí thời gian.” Hạ Thiên cười nói.
‘Ta không tin không giết được ngươi.”
Trường Tinh Tử quyết định không nghĩ nữa, nhấc kiếm đuổi theo Hạ Thiên, không hề có chút quy tắc nào, chỉ vận bộ pháp mà thôi.
“Đi chết đi.” Hạ Thiên nhìn thoáng qua kiếm pháp của Trường Tinh Tử, cảm thấy thật sự quá qua loa, khiến cho hắn chẳng còn hứng thú đánh nhau, một cước đạp tới.
Bành.
Trường Tinh Tử một lần nữa bay rớt ra ngoài, như ngôi sao biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Người này đến để chơi cho vui à?” A Cửu đợi một hồi, phát hiện Trường Tinh Tử cũng không quay trở lại, không khỏi nghi hoặc một chút.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ông ta đến chỉ để chơi cho vui thôi.”
“Cao thủ phái Thái Sơn mà chỉ có chút tài nghệ đó thôi sao?” Tề Phán Nguyệt không thể tin nổi.
“Ông ta không phải phái Thái Sơn.” Hạ Thiên nói.
Bạch Tiêm Tiêm không hiểu: “Vừa nãy ông ta nói ông ta là Trường Tinh Tử của phái Thái Sơn mà.”
“Ông ta nói thì là thật sao?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
“Vậy ông ta là ai?” A Cửu vẫn không hiểu, lập tức nghĩ đến một điều gì: “Khoan đã, không đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận